Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Tìm cho tôi [3]


trước sau

Editor: May

Tổng giám phòng thị trường và quản lí phòng kế hoạch sợ tới mức vội vàng lui ra sau một bước, mặt Lương Thần âm trầm, trực tiếp đi tới thang máy.

Lương Thần một đường đua xe về tới biệt thự, trực tiếp xông thẳng lái đến trước nhà, mới hung hăng phanh gấp một cái, ngừng lại.

“Thần thiếu gia.”

Người hầu thấy Lương Thần vẻ mặt âm hàn trở lại biệt thự, sợ tới mức nơm nớp lo sợ lên tiếng chào hỏi, rồi lén lút lui lại sau mấy bước.

Biểu tình Lương Thần cứng rắn, mở bước chân, vội vàng lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ ra, trực tiếp chạy vội tới phòng thay quần áo, mở ngăn tủ ra, nhìn thấy quần áo giầy túi xách trang sức bên trong của Cảnh Hảo Hảo đều ở đó, anh xoay người, đi ra phòng thay quần áo, thẳng đến phòng vẽ tranh, nhìn thấy hết thảy bên trong đều như bình thường.

Hoàn toàn không giống như là bộ dáng chạy trốn, chẳng lẽ là anh quá khẩn trương?

Nhưng không phải chạy, vậy hơn nửa đêm hôm qua, cô chạy ra khỏi công ty anh làm gì?

Lương Thần nghĩ đến đây, liền bước nhanh tới chỗ lan can, một tay chống lan can, một tay nói với thím Lâm dưới lầu: “Hiện tại gọi điện thoại cho tiểu thư.”

Bình thường thím Lâm làm chuyện gì cũng chậm tãi, hiện tại nhìn thấy Lương Thần khí không thuận, cả người nóng nảy giống như là con khỉ nhạy cảm, trong nháy mắt liền nhảy đến trước điện thoại bàn trong phòng khách, bắt đầu gọi vào di động Cảnh Hảo Hảo.

Thím Lâm gọi bảy tám lần, vẫn luôn là nhắc nhở tắt máy, bà mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ngẩng đầu, sợ hãi liếc mắt nhìn Lương Thần một cái: “Di động Cảnh tiểu thư gọi không thông.”

Lương Thần nghe đến đó, chỉ cảm thấy toàn thân như là rót xăng, thế lửa thiêu đốt hừng hực.

Rốt cuộc người phụ nữ kia cho anh ăn cái gì vậy, anh lại có thể ngủ thần trí mơ màng.

Nghĩ, Lương Thần liền lấy di động của mình ra, gọi cho bác sĩ Trương một cú điện thoại.

Cắt đứt điện thoại, Lương Thần lại nói với thím Lâm: “Đi kêu tất cả mọi người tiến vào cho cháu.”

Thím Lâm nhận được phân phó, lập tức gọi hết người hầu, đầu bếp, thợ làm vườn, bảo vệ cửa, tài xế vào trong phòng khách.

Lương Thần vẫn đứng ở lầu hai nhìn xuống từ
trên cao, nhìn một phòng người đông nghìn nghịt dưới lầu, lạnh giọng hỏi: “Sáng ngày hôm qua, các người ai gặp được Cảnh tiểu thư? Gần đây cô ấy có gì khác thường không?”

Đại đa số mọi người lắc lắc đầu.

Trong lòng Lương Thần đầy lửa, nhất thời đổ ập xuống liền mắng ra: “Một đám người các người, trông không được một người? Không phải tôi từng nói với các người, nhìn cô ấy thật kỹ cho tôi, cô ấy có cái gì khác thường, mỗi người các người đều không có mắt nhìn không thấy đúng không?”

“Cảnh tiểu thư vẫn rất bình thường, giữa trưa ngày hôm qua còn nghỉ trưa bình thường. Khoảng ba giờ chiều ngày hôm qua, nói là về nhà cô ấy, đi lấy chuyển phát nhanh.”

Lương Thần hơi hơi nhíu mi tâm lại.

“Là tôi đưa Cảnh tiểu thư đi qua, dọc đường cô ấy cũng không có gì khác thường, vào tiểu khu của cô ấy, cũng không lâu lắm liền lập tức đi ra, chỉ là lúc tôi xuống xe hút thuốc, ngược lại nhìn thấy Cảnh tiểu thư và một người đàn ông đang nói chuyện ở dưới nhà trọ của cô ấy.”

Lương Thần như là bắt được một cơ hội sống, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía tài xế: “Đàn ông? Thấy rõ ràng diện mạo không?”

“Hình như chính là Thần thiếu gia - bạn của cô, trước kia tôi đã gặp hai lần, họ Thẩm thì phải......”

“Thẩm, Thẩm Lương Niên?”

“Đúng, đúng, chính là Thẩm tiên sinh. Tôi chính là thấy anh ta là bạn của ngài, cho nên không để ý chuyện đó.”

Ngày hôm qua cô ấy từng gặp Thẩm Lương Niên? Sau đó liền mất tích?

Ý niệm thứ nhất sinh ra trong đầu Lương Thần chính là Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên bỏ trốn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện