Chương 405: Tìm cho tôi [4]
Editor: May
Tim anh chợt nhảy lên, lớn tiếng quát tài xế đứng dưới lầu: “Anh cho là, anh cho là, anh biết cái gì! Rốt cuộc có đầu óc hay không, cô ấy gặp mặt với Thẩm Lương Niên, chuyện lớn như vậy, anh lại có thể không coi là một chuyện? Ở trong đầu anh, thế nào mới gọi là chuyện?”
Lương Thần tức giận tới tới lui lui ở lầu hai, cuối cùng dừng lại, trừng mắt nhìn tài xế, lại rống lên: “Đầu quả thực là nước vào!”
Người một phòng, bị Lương Thần rống đến không dám thở mạnh một tiếng.
Toàn bộ phòng, trong nháy mắt liền lâm vào trầm mặc.
Lương Thần gấp gáp đứng ngồi không yên, rốt cục đợi được bác sĩ Trương đến, Lương Thần liền khẩn cấp cuốn tay áo của mình lên, nói: “Nhanh, nhanh rút máu cho cháu, kiểm tra cháu đã xảy ra chuyện gì.”
Bác sĩ Trương vốn nghĩ đến lại là Cảnh Hảo Hảo xuất hiện vấn đề, không nghĩ tới lại có thể là Lương Thần, ông lấy ra miếng bông, vừa lau da thịt Lương Thần, vừa thuận miệng hỏi một câu: “Cô gái nhỏ kia đâu? Sao không thấy cô ấy?”
Thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Sắc mặt Lương Thần lập tức lại đen xuống.
Bác sĩ Trương nở nụ cười ha ha hai tiếng, cầm máu rút ra, dùng dụng cụ mang đến kiểm tra một chút, nói: “Trong máu còn lưu lại thành phần an thần.”
“An thần?”
“Đúng, chính là thuốc ngủ chúng ta thường gọi.”
Cả người Lương Thần lập tức liền đứng lên từ trên sô pha, miếng bông đặt ở trên cánh tay anh cũng rơi xuống đất theo, nơi vừa mới rút máu xong, máu tách tách rơi xuống không ngừng.
“Thần thiếu gia, ngài phải ấn một lát.” Thím Lâm vội vàng cầm miếng bông mới lên, muốn ấn vào.
Lương Thần lại phất phất tay, chỉ vào tài xế, nói: “Anh đi đưa bác sĩ Trương trở về.”
Sau đó, cả người như là sư tử bùng nổ, trực tiếp chạy vội tới trước điện thoại bàn, gọi một dãy số điện thoại, cũng không chờ người ở bên trong nói chuyện, anh liền trực tiếp nói: “Giúp tôi tra tất cả nhà ga, sân bay, cảng, nhìn xem có ghi chép xuất nhập của Cảnh Hảo Hảo hay không.”
Cắt đứt điện thoại, cả người Lương Thần bắt đầu chuyển động vòng quanh qua
lại quanh phòng.
Những người thím Lâm đứng ở một bên, cũng không dám quấy nhiễu đường của anh, cứ như vậy giương mắt nhìn nhìn anh di chuyển.
Vào lúc không biết Lương Thần đã đi không đi bao nhiêu vòng, điện thoại bàn đột nhiên vang lên, Lương Thần giật mình một cái tiêu sái đi qua, tiếp nghe điện thoại, sau đó sắc mặt trở nên càng ngày càng thối, tiếp đó liền “rầm” cắt đứt điện thoại.
Cảnh Hảo Hảo thật to gan, lại hạ thuốc ngủ anh, bỏ đi sao?
Đi thì đi, còn chạy tới nước Pháp?
Lương Thần cảm thấy toàn thân mình như là sắp nổ mạnh, có một cỗ khí không thể nào phát tiết ra được, anh bình tĩnh, tiếp tục gọi một cú điện thoại ra ngoài.
“Chào bác, ông Lý, cháu là Lương Thần...... Gần đây anh cả và chị dâu cháu đều tốt chứ, hôm nay gọi điện thoại cho bác, là muốn phiền toái bác một chuyện...... Lúc trước bác từng ở nước Pháp, nơi đó có bạn của bác đi? Là như vậy, cháu có một người bạn đi nước Pháp, bác giúp cháu tra một chút, hiện tại cô ấy có dừng chân ở nơi đó không? Được, cám ơn.”
Anh gọi điện thoại cho chính là cha chị dâu cả, vì người phụ nữ kia, anh lại có thể vận dụng đến quan hệ của anh cả anh.
Lương Thần nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nghĩ, người phụ nữ kia tốt nhất trốn cho sạch sẽ, lưu loát gọn gàng, đừng để cho anh bắt trở về, nếu anh bắt trở về, nhìn anh ép buộc biện pháp chỉnh cô như thế nào!
Lương Thần càng nghĩ, càng cảm thấy nín thở, nâng tay lên, hung hăng lôi kéo cà vạt của mình, sau đó tiếp tục bắt đầu chuyển động quanh phòng.