Editor: May
Lương Chu Thiên nhìn con trai nhỏ không để ý đến mình, đáy lòng nhất thời tức không có chỗ đánh vọt ra, nghĩ cũng không nghĩ liền bưng ly nước trong tay, hung hăng đập lên trên đầu Lương Thần.
Lương Thần chuyển đầu, tránh thoát ly nước, ly nước nện ở trên vách tường bên cạnh đầu Lương Viễn, mảnh sứ vỡ vụn, tung tóe chung quanh, rơi xuống trên mặt đất, vỡ thành mảnh vụn, lúc này Lương Thần mới buông lỏng cánh tay đè nặng cổ Lương Viễn ra, chậm rãi lui ra sau hai bước.
Lương Chu Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Lương Thần một cái, hừ lạnh một tiếng: “Lương Viễn, con cũng tiến vào cho tôi!”
Nói xong, liền xoay người dẫn đầu đi vào phòng sách của mình.
Lương Viễn sửa sang lại quần áo bị Lương Thần làm loạn của mình một chút, nâng chân lên đá đá mảnh sứ vỡ trên đất, phân phó với người dưới lầu một câu: “Tìm người đi lên, dọn sạch những thứ kia, cẩn thận đâm phải Lâm Lâm.” Sau đó, cũng đi vào phòng sách của Lương Chu Thiên.
......
Từng ấy năm tới nay, chỗ Lương Thần ghét nhất chính là phòng sách của cha.
Lúc nhỏ, ở trong trường học nghịch ngợm gây sự, bị cáo trạng không ít, mỗi lần bị tùy tùng của cha bắt về từ trong trường học, không thể thiếu bị nhốt trong phòng sách, răn dạy khiến trách dữ dội cộng thêm úp mặt vào tường suy nghĩ.
Thế cho nên sau khi lớn lên, Lương Thần có thể không tiến vào phòng sách của cha, sẽ tận lực không tiến vào, cho nên cũng tạo nên, dưới tình huống bình thường, chỉ cần anh tiến vào phòng sách của cha, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
Lương Thần đứng ở ngoài phòng sách, tạm dừng hai giây, mới chậm rãi mở bước chân, đi vào.
Phòng sách của cha, mấy năm nay cũng không có biến hóa gì quá lớn, một mặt vách tường là giá sách gỗ thật màu đỏ tràn đầy mùi hương cổ xưa, bên trong đặt đầy đủ loại bộ sách, phía sau bàn đọc sách, treo một bộ chữ, phía trên, viết bốn chữ: Nghiêm luật khắc kỷ.
Cũng không biết Lương Chu Thiên và Lương Viễn thấp giọng nói chuyện gì với nhau, sắc mặt Lương Chu Thiên thoạt nhìn không khác gì bình thường, chỉ là lúc nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh Lương Thần, sắc mặt trong nháy mắt liền lạnh xuống, nâng tay lên, chỉ chỉ cửa, cắt đứt lời nói của Lương Viễn, nói: “Đi
đóng cửa lại.”
Lương Viễn không nói gì, chỉ bước nhanh đi đến trước cửa, đóng cửa lại.
Lương Chu Thiên không nói gì, chỉ là đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lương Thần, quan sát từ trên xuống dưới Lương Thần một lần, ông mới mở miệng, giọng nói vô cùng nghiêm khắc: “Lương Thần, hiện tại chính con nói rõ cho ta biết, con đã làm chuyện tốt gì?”
Đáy lòng Lương Thần không xác định rốt ruộc cha mình đã biết chao nhiêu chuyện giữa mình và Cảnh Hảo Hảo, anh cũng không xác định rốt cuộc sao bọn họ lại biết CD trong két sắt của mình, cho nên liền trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề của cha, trực tiếp nhìn lại cha của mình, nói: “Cha, ngày một con sẽ kết hôn, vị hôn thê của con bị Lương Viễn mang đi rồi, thiệp mời con dã phát ra, ngày đó con không có cô dâu, chẳng lẽ để con kết hôn một mình? Không phải rõ ràng làm cho con khó coi ư?”
“Vô liêm sỉ! Mày còn có mặt mũi nói kết hôn với tôi!” Lương Chu Thiên đột nhiên liền nâng tay lên, một phen quét đồ trên bàn xuống dưới đất hết, trừng mắt nhìn Lương Thần, xì khinh miệt một tiếng, nghĩ Lương Viễn trở về, nói cho mình chân tướng sự tình Cảnh Hảo Hảo đã nói với nó, chỉ cảm thấy một đoàn lửa nhắm thẳng vọt lên trên ót của mình, anh nâng tay lên, chỉ vào cái mũi Lương Thần, hung tợn mở miệng, nói: “Lương Thần, lá gan mày đủ lớn, mày là sống không kiên nhẫn, hay là đầu bị cửa kẹp, mặt già này của tao quả thực đã bị mày làm mất hết, tốt không học, nhưng lại học một đống loạn thất bát tao, hả? Con tao thật sự là rất có bản lãnh, lại cưỡng đoạt dân nữ, mày thật sự là bản lãnh lớn, quả thực là không biết liêm sỉ!”