Editor: May
Lời nói của Lương Chu Thiên, quả thực giống như là một địa lôi, ầm nổ tung trong đầu của anh, khiến đầu óc anh, nổ tung ngây ngốc một trận.
Trong lỗ tai, vẫn liên tục phiêu đãng bốn chữ “Cường đoạt dân nữ” này, như là vô số ong mật chích, ở bên tai anh, ong ong ong quấn quanh.
Sao cha anh lại biết chuyện này? Chẳng lẽ là Cảnh Hảo Hảo nói cho ông?
Không, không có khả năng......
Không đợi Lương Thần phản ứng kịp đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Lương Chu Thiên đứng ở sau bàn học, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào anh, lại mở miệng một lần nữa, giọng căm hận tức giận mắng: “Lương Thần, tao thật sự là coi thường mày, mày lại làm ra chuyện như vậy với một cô gái nhỏ tay không lực trói buộc, bây giờ còn la hét muốn kết hôn, mày còn không biết xấu hổ sao! Hôm nay, nếu tao không giáo huấn mày thật tốt, mày sẽ không biết trời cao chao nhiêu đất rộng chao nhiêu rồi!”
Nói xong, Lương Chu Thiên cầm thước dạy học chuẩn bị từ khi anh còn bé ở trong phòng sách lên, mở bước chân hung thần ác sát đi lại đây, giơ lên cao cao, không có dừng lại hung hăng quăng lên sau lưng Lương Thần.
Quần áo mùa hè, vốn là đơn bạc, cha anh dùng mười phần khí lực, thước dạy học đánh vào phía sau lưng, trong nháy mắt còn có đau toàn tâm truyền khắp toàn thân.
Lương Thần kêu rên một tiếng, liền hung hăng mím môi, biểu tình không có một chút phản ứng
Lương Chu Thiên vẫn luôn giáo dục đứa nhỏ trong nhà, nhất định phải kỷ luật nghiêm khắc, tuân thủ pháp luật, nhưng ông không nghĩ tới, con mình, lại phạm vào sai lầm lớn vạn ác không thể tha như vậy, ông khó hiểu tức giận lại giơ tay lên lần nữa, hung hăng quất hai cái trên lưng Lương Thần, trong nháy mắt áo sơ mi tuyết trắng của Lương Thần đã bị nhiễm một màu đỏ tươi.
Lương Viễn đứng ở một bên, vội vàng vươn tay, muốn ngăn trở.
“Con đứng một bên cho ta đi, hôm nay ta thế nào cũng phải giáo huấn thằng nhóc này một chút!” Lương Chu Thiên giận dữ mắng mỏ một tiếng, Lương Viễn sợ tới mức lui
ra sau một bước, Lương Chu Thiên hung hăng quất lên lưng Lương Thần: “Mày có biết sai hay không!”
Lương Thần cứng cổ, cường ngạnh đứng tại chỗ, hai tay gắt gao nắm thành quyền đầu, yên lặng chịu đựng đau đớn phía sau lưng, không có chút bộ dáng muốn cúi đầu nhận sai.
Lương Chu Thiên nhìn thấy mình ra tay ngoan độc như vậy, Lương Thần vẫn không có chút ý tứ hối cải như trước, tức giận thở hổn hển từng ngụm, giơ thước dạy học, nhìn vết máu phía sau Lương Thần, có chút không hạ thủ được, liền giả vờ làm ra vẻ dùng hết toàn lực, tiếp tục chất vấn: “Hỏi mày đấy, có biết mày sai lầm chưa!”
“Con không sai!” Lương Thần trả lời từng chữ rõ ràng: “Con muốn cưới cô ấy, cô ấy phải gả cho con, con làm gì sai, đừng cho là con không biết, cha bảo anh cả đi điều tra bí mật của cô ấy, cho tới nay, đều là con quá đề cao các người, con nghĩ đến các người thật là không coi trọng dòng dõi, con thích, các người sẽ để con cưới, kết quả, các người bề ngoài một bộ dáng, sau lưng một bộ dáng!”
Lương Chu Thiên nghe lời nói như thế, quả thực tức đến đỉnh đầu bốc khói, tâm tư không hạ thủ vừa rồi của ông, trong nháy mắt tiêu tán không còn một mảnh, xuống tay không lưu tình chút nào hung hăng đánh lên trên lưng Lương Thần, ngữ khí nổi giận hô: “Vô liêm sỉ, mày nói cái gì? Mày lặp lại lần nữa!”
“Con nói, con không sai, các người cũng không cần giả bộ nghĩa khí lẫm liệt, con biết, các người chính là có thành kiến dòng dõi, ghét bỏ Hảo Hảo xuất thân không tốt, cho nên cố ý ở nơi này thực hiện tìm lấy cớ cho mình.”