Editor: May
Lương Chu Thiên tức đến thở hổn hển, tay nắm thước dạy học của ông, vẫn run rẩy không ngừng, chỉ vào Lương Thần, hô hấp từng ngụm từng ngụm, qua nửa ngày, mới mắng hai chữ: “Nghịch tử, nghịch tử!”
Sau đó, tức đến một câu cũng không nói nên lời.
Lương Viễn đứng ở một bên, nhìn thấy một màn như vậy, vươn tay, trực tiếp níu cổ Lương Thần, một phen đẩy ngã cả người anh lên trên vách tường phía sau, nâng tay lên, hung hăng đánh một quyền trên mặt anh, nói từng chữ một: “Chú vì một phụ nữ, cứ như vậy nhìn cha chú?”
Lương Thần mang theo một chút cười nhạo nhìn chằm chằm Lương Viễn, nói: “Lương Viễn, anh ít ở trong này giả làm người tốt với tôi, anh cho rằng anh như vậy, lão già sẽ cảm tạ anh? Anh đây cưới chính là đại tiểu thư nhà họ Duyên, nếu anh cưới là một cô gái một nghèo hai trắng, anh xem thử năm đó lão già có thể đồng ý cho anh kết hôn với chị ta hay không!”
Lương Viễn bị Lương Thần chọc tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Lương Thần, chính chú trải qua chuyện mờ ám gì, trong lòng chú rõ ràng, chú thực nghĩ hiện tại là chúng ta buộc cô ta không được gả cho chú hay sao? Thật ra hoàn toàn chính là cô gái người ta không muốn gả cho chú, cô gái người ta ước gì nhanh chóng rời khỏi chú!”
Mỗi người đều có uy hiếp, uy hiếp của Lương Thần, chính là Cảnh Hảo Hảo kháng cự mình, lúc này, Lương Viễn nói như vậy, giống như là một cây gai, hung hăng chui vào trong tim Lương Thần, chọc thủng phòng bị của anh, anh rõ ràng biết, lời trong miệng Lương Viễn nói là sự thật, nhưng cố tình lại vẫn muốn cố gắng tranh thủ: “Anh thúi lắm, Lương Viễn, là Hảo Hảo chính miệng nói muốn gả cho tôi.”
“Trong lòng chú biết rõ ràng lời anh nói có phải là thật hay không!” Lương Viễn cực lực đè nặng tức giận nơi đáy lòng, gật gật đầu với Lương Thần, nói: “Được, chú không tin, không tin hiện tại tôi liền chứng minh cho chú xem!”
Nói xong, Lương Viễn một phen liền buông lỏng Lương Thần ra, cả người lui ra sau
một bước, cầm lấy di động, trực tiếp gọi một cú điện thoại.
Qua chưa đến hai phút, điện thoại tiếp nghe, Lương Viễn nói: “Để cho Cảnh tiểu thư tiếp điện thoại.”
Sau đó, Lương Viễn liền mở loa ngoài, bên trong điện thoại, truyền đến âm điệu tinh tế của Cảnh Hảo Hảo: “Lương tiên sinh, chào ngài.”
Lương Viễn giơ điện thoại di động lên trước mặt Lương Thần, khí định thần nhàn nói vào trong điện thoại: “Cảnh tiểu thư, máy chay lập tức cất cánh, hy vọng cô có thể có được một cuộc sống mới vui vẻ, chuyện A Thần đã làm, thật không phải với Cảnh tiểu thư, chỉ là may mắn, không có gây thành sai lầm lớn, đúng lúc tôi mang thứ Cảnh tiểu thư muốn cho Cảnh tiểu thư.”
Lương Thần nghe được lời nói của Lương Viễn, biểu tình trong nháy mắt trở nên có chút kinh ngạc, suy nghĩ hiện ra trong đầu khi anh nghe được cha mắng mình “Cưỡng đoạt dân nữ”, một lần nữa về lại trong đầu, anh như là mơ hồ đoán được cái gì, nhưng lại liều mạng không chịu để cho chính mình tin tưởng, chỉ là không thể tin nhìn chằm chằm di động trước mặt, sau đó anh nghe được, giọng nói Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng bình tĩnh truyền ra từ bên trong: “Cám ơn ngài, Lương tiên sinh.”
Cám ơn ngài, Lương tiên sinh.
Cô đây là đang cảm ơn Lương Viễn?
Sáu chữ này, liền đánh nát một chút ảo tưởng còn sót lại trong đầu Lương Thần, anh cực lực khống chế thân thể run rẩy của mình, mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại, mở miệng nói với trong điện thoại: “Hảo Hảo, em nói cái gì?”
......
Sân chay thành phố Giang Sơn, Cảnh Hảo Hảo nắm di động của tài xế Lương Viễn đặc biệt đưa mình đến sân chay, thân ảnh cả người, nhất thời liền cứng ngắc tại chỗ.