Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Hảo Hảo [1]


trước sau

Editor: May

Lương Thần vừa nói, vừa đi ra ngoài phòng sách, bước chân anh có chút không xong, lưng anh đau đến cả người suýt nữa ngã quỵ xuống, anh lại cố gắng cắn chặt răng, đứng thẳng lưng của mình, bởi vì dùng sức, anh rõ ràng cảm giác được, có chất lỏng ấm áp chảy xuống dọc theo sống lưng.

Chị dâu cả của Lương Thần, nhìn thấy Lương Chu Thiên gọi hai anh em Lương Viễn và Lương Thần cùng nhau vào phòng sách, trực giác đáy lòng liền nói cho cô ta biết không phải chuyện tốt gì, Lương Viễn hướng đến tác phong nghiêm cẩn, sẽ không chọc ra lộn xộn lớn gì, khả năng duy nhất, chính là Lương Thần.

Tính tình Lương Thần, còn muốn ngoan độc hơn cha anh, hai cha con thật muốn đối đầu nhau, chỉ sợ cuối cùng chịu thiệt khẳng định là Lương Thần.

Tuy rằng chị dâu cả Lương Thần không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lập tức gọi cho mẹ Lương Thần một cú điện thoại.

Cửa phòng sách khóa trái, hiệu quả cách âm của nhà cũ nhà họ Lương vô cùng tốt, mẹ và chị dâu cả Lương Thần đứng ngoài cửa nghe lén nửa ngày, cũng chỉ mơ hồ nghe được bên trong truyền đến vài tiếng chửi lộn xộn, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên cửa vừa mở ra, mẹ Lương Thần lập tức ngẩng đầu, kết quả nhìn thấy cả người Lương Thần là máu đi ra từ bên trong, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt xuống, giây tiếp theo liền nộ khí đằng đằng mắng vào trong phòng: “Lương Chu Thiên, ông chờ đó cho tôi!”

Sau đó, liền cùng chị dâu cả Lương Thần giúp đỡ Lương Thần, đi tới trong phòng ngủ của mình.

Từ đầu đến cuối Lương Thần không có một chút phản ứng, mẹ anh để cho anh nằm úp sấp xuống, anh liền nằm úp sấp xuống.

Cha xuống tay ngoan độc, quần áo bị thước dạy học đánh rách ra, cùng huyết nhục mơ hồ dính cùng một chỗ, lúc mẹ và chị dâu cả liên thủ cởi áo sơ mi của anh, khiến miệng vết thương của anh truyền đến đau đớn sinh sôi, thần thái anh không có chút biến hóa, như là đầu gỗ ghé vào nơi đó.

Bà giúp việc luống cuống tay chân ôm hộp thuốc tới, mẹ vừa bôi loạn vết thương cho anh, vừa lau nước mắt.

Lương Thần nhắm mắt lại, không có hé
răng, suy nghĩ đầy trong đầu đều là rốt cuộc tên khốn kiếp Lương Viễn đưa Cảnh Hảo Hảo chạy đi đâu?

Sau đó, lại nghĩ đến những lời Lương Viễn nói với mình, còn có giấy chứng nhận ly hôn và tờ giải phẫu đặt vòng Cảnh Hảo Hảo để lại cho mình, đáy lòng liền truyền đến một đạo đau đớn vạn tiễn xuyên tâm.

Sao cô lại có thể đối với anh như vậy chứ?

Anh từng, không hiểu tình yêu, không biết đối tốt với một người.

Gần đây, anh vẫn đều đang cố gắng học, cô không phải không có nhìn ở trong mắt, sao cô có thể nhẫn tâm bỏ lại anh, nói đi là đi như vậy chứ?

Không được, anh phải tìm cô trở về, anh phải hỏi cô, vì sao phải làm như vậy?

Chẳng lẽ đáy lòng cô thật sự chán ghét anh, không nguyện ý cho anh một cơ hội như vậy sao?

Lương Thần nghĩ đến đây, liền soạt lập tức đứng lên, lập tức đánh chay bình thuốc mẹ anh bưng trong tay ra ngoài.

“Con trai ngoan của ta, con đừng động, nằm yên, mẹ bôi thuốc cho con......”

Lương Thần không rên một tiếng nhấc áo sơ mi dính đầy vết máu rách nát lên, khoác lung tung ở trên người, bịch bịch bịch đi về phía ngoài cửa.

Mẹ Lương Thần vội vàng buông tăm bông trong tay ra, đuổi theo Lương Thần: “A Thần, trên người con còn có vết thương đấy, con muốn đi đâu?”

Lương Thần vẫn không nói lời nào như trước, chỉ bước nhanh đi xuống lầu.

Sắc mặt cha có chút không hờn giận ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy Lương Thần không nói một câu, cũng đứng lên theo: “Mày đi đâu?”

Bước chân Lương Thần không dừng lại chút nào, đi hai cha bước ra khỏi nhà, còn hung hăng đóng sầm cửa, liền trực tiếp lên xe của mình, cũng không để ý tới mẹ vẫn theo ở phía sau gọi anh, trực tiếp giẫn chân ga, rời khỏi nhà cũ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện