Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Hảo Hảo [2]


trước sau

Editor: May

Lương Thần trực tiếp lái xe đi sân bay, ở trên đường, gọi cho Tô Tiểu Tả một cú điện thoại, bảo cô ta đi thăm dò chuyến bay của Cảnh Hảo Hảo.

Chưa đến năm phút đồng hồ, điện thoại Tô Tiểu Tả liền gọi tới, Lương Thần vừa tiếp nghe, liền khẩn cấp mở miệng hỏi: “Tra được chưa?”

“Tra được, chuyến bay của Cảnh tiểu thư bay đi nước Pháp.”

Nước Pháp? Mua vé máy bay giống như khi rời khỏi anh lúc trước.

Lại là một thủ thuật che mắt?

“Tra tiểu thư có đăng ký không, nếu đăng ký, đặt cho tôi một vé máy bay đi nước Pháp.”

......

Hiệu suất làm việc của Tô Tiểu Tả rất cao, chưa đến trong chốc lát lại gọi điện thoại cho Lương Thần lần nữa, nói cho anh biết, Cảnh tiểu thư đi là lối đi vip, nhân viên sân bay tự mình đưa lên máy bay, đã cất cánh nửa tiếng.

Sau nửa tiếng, Lương Thần lên chuyến bay tiếp theo bay đi nước Pháp.

Lương Thần ở nước Pháp không ngừng không nghỉ lưu lại hai ngày một đêm, không có tra được tin tức gì về Cảnh Hảo Hảo ở cửa nhập cảnh.

Anh tới nước Pháp công tác và du lịch, nhưng dù sao cũng không phải quốc gia của mình, không quen cuộc sống nơi này, ở trong một quốc gia xa lạ này, muốn tìm một người, là cực kỳ khó khăn.

Lương Thần dựa vào thư tín của Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên mà mình từng nhìn thấy, biết cô muốn đến nước Pháp quốc xem tháp Eiffel, muốn đêm du sông Seine, muốn đi Fifth Avenue, anh chạy qua lại giữa ba nơi này, muốn dựa vào vận khí, có thể gặp được Cảnh Hảo Hảo.

Cuối cùng, thật sự không có tin tức gì về Cảnh Hảo Hảo, anh mới bảo Tô Tiểu Tả đặt vé máy bay trở về thành phố Giang Sơn.

Lương Thần đến thành phố Giang Sơn, đã là một giờ khuya, liên tiếp vài ngày không ngừng không nghỉ, sắc mặt anh đặc biệt khó coi, lên xe của tài xế, trực tiếp ném một câu “Trở về nhà giữa sườn núi”, liền nhắm hai mắt lại.

Lúc này, đã là ngày 23 tháng 5, đã qua ngày kết hôn ban đầu của anh và Cảnh Hảo Hảo hai ngày.

Xe lái vào biệt thự, Lương Thần vừa xuống xe, liền có thể thấy nơi nơi
dán hai chữ song hỷ màu đỏ.

Thím Lâm biết đêm nay anh trở về, còn chưa có nghỉ ngơi, nghe được tiếng xe, đi ra, nhìn thấy trên người Lương Thần mặc áo rách nát dính đầy vết máu, màu đỏ đã muốn trở nên có chút biến thành màu đen, râu trên mặt cũng không cạo, thoạt nhìn dị thường sa sút, cả người hoảng sợ: “Thần thiếu gia, sao ngài lại giày vò mình thành như vậy?”

Lương Thần không có hé răng, khoát tay, trực tiếp bảo thím Lâm rời đi, lẻ loi một mình lên lầu hai.

Anh đứng ở cửa phòng ngủ một lúc lâu, mới nhập mật mã vào, đi vào.

Bên trong không có bật đèn, im lặng tối đen, có thể mơ hồ cảm giác được gió lạnh vô thanh vô thức thổi ra từ điều hòa chính giữa, Lương Thần dựa vào ánh sáng trong hành lang, rõ ràng nhìn thấy thượng đệm chăn trên giường lớn trải thật chỉnh tề, không có dấu vết có bất kỳ người nào từng ngủ qua.

Anh đứng ở cửa hồi lâu, mới vươn tay, bật đèn, sau đó cởi quần áo, vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Lương Thần thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, mơ hồ cảm giác được miệng vết thương sau lưng truyền đến đau đớn nhè nhẹ.

Lúc ban đầu khi xây dựng biệt thự này, anh cố ý xây phòng ngủ mình rất lớn, ước chừng vượt qua nhà trọ của người khác, liền nghiễm nhiên là một loại nhà nhỏ, thiết bị bên trong cái gì cần có đều có.

Vóc dáng Cảnh Hảo Hảo nhỏ như vậy, tùy tiện một chỗ trong biệt thự, đều có thể vùi cô xuống, nhưng lúc cô ở đây, anh cũng không cảm thấy phòng ngủ này quá lớn, hiện tại cô không có ở đây, anh lại cảm thấy phòng ngủ này làm cho anh hít thở không thông.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện