Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Cầu cứu [8]


trước sau

Editor: May

Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, lập tức trở nên có chút tái nhợt, cô hơi gật gật đầu với tổng giám đốc Trần.

Tổng giám đốc Trần như là tức đến đầu bóc khói, chỉ vào Cảnh Hảo Hảo, một câu cũng không mắng được, cuối cùng cầm lấy hợp đồng trên bàn, hung hăng ném lên mặt Cảnh Hảo Hảo: “Cho cô thời gian ba ngày, hoặc là bổ sung toàn 900 vạn tổn thất cho công ty, hoặc là cô cứ chờ ngồi tù!”

Tổng giám đốc Trần nói xong, liền nổi giận đùng đùng vào văn phòng, cửa “rầm” một tiếng dùng sức đóng lại.

Toàn bộ khu làm việc của thư ký, im lặng không có chút tiếng vang, chỉ có trong máy tính ngẫu nhiên phát ra âm thanh tích tích rất nhỏ.

Trang giấy hợp đồng tuôn rơi đầy đất.

Tay Cảnh Hảo Hảo dùng sức nắm thành quyền, sau một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu, nhìn về phía thư ký tổng giám đốc Trần.

Ánh mắt thư ký tổng giám đốc Trần và Cảnh Hảo Hảo chỉ là chạm vào nhau một chút, sau đó ngay lập tức dời đi, nhìn chằm chằm máy tính trước mặt mình, cũng không nhúc nhích.

Cảnh Hảo Hảo nhìn sự thờ ơ của thư ký tổng giám đốc Trần, một loại tức giận nói không nên lời liền soạt soạt nhảy lên.

Cô cứ như vậy mạc danh kỳ diệu bị gài một khoản tiền lớn 900 vạn, đừng nói là Cảnh Hảo Hảo hiện tại, cho dù là Cảnh Hảo Hảo diễn xuất trong vòng giải trí trước kia, cũng hoàn toàn không nhấc lên nổi số tiền này!

Càng nghĩ, Cảnh Hảo Hảo càng cảm thấy cơn tức trong lòng mình có chút lớn, cô xoay người, liền nắm tư liệu và máy tính trên bàn, không chỗ nào cố kỵ ném về phía thư ký tổng giám đốc Trần.

Thư ký tổng giám đốc Trần bị Cảnh Hảo Hảo ném đến hét lên hai tiếng, theo bản năng nhảy dựng lên, muốn né tránh, Cảnh Hảo Hảo lại một phen xông lên trước, hung hăng kéo tóc cô ta, không chút do dự nâng tay lên, hung hăng quăng hai cái cái tát lên mặt cô ta.

Thư ký tổng giám đốc Trần bị đánh trúng, cũng không dám đánh trả, thậm chí ngay cả ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo cũng không dám nhìn.

Cảnh Hảo Hảo cầm lấy tóc của thư ký tổng giám đốc Trần hơi dùng sức, sau đó liền hung hăng buông ra, nhấc túi xách của mình lên, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn người trong văn phòng
một cái, trực tiếp đi ra ngoài.

......

Cảnh Hảo Hảo đi dọc theo đường cái hồi lâu, cơn tức nơi đáy lòng mới hơi tiêu tán một chút, cô ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn, liền trực tiếp đón xe trở về nhà.

Cô không có bật đèn, trong phòng tối như mực cái gì cũng không nhìn thấy, cô leo lên giường, ôm chăn lui thành một đoàn.

Thời gian tích tắc trôi qua không biết bao lâu, bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng sâu, yên tĩnh đến một chút âm thanh cũng không có, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại không có chút buồn ngủ.

Trong đầu, chớp lên đều là 900 vạn kia, cùng tai ương lao ngục sắp gặp phải.

Tai ương lao ngục...... 900 vạn, cô phải ngồi tù bao nhiêu năm đây?

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, thân thể liền lạnh run rẩy một chút, đáy lòng hiện lên một loại cảm giác kích động và hoảng sợ.

Nhưng cô phải lấy ra khoản tiền lớn 900 vạn từ nơi nào?

Cảnh Hảo Hảo lấy di động ra, nhìn từng số liên lạc trong danh bạ một chút.

Phát hiện, có thể người có thể lấy ra được 900 vạn, có ba người.

Người thứ nhất là Lương Thần, thứ hai là Thẩm Lương Niên, thứ ba là Phương Lộ.

Cảnh Hảo Hảo so sánh tên ba người này ở trong đầu một chút, sau đó không có chút chần chờ đánh rơi Thẩm Lương Niên.

Thật ra cô không cần tìm bất luận kẻ nào, cô chỉ cần gọi cho Thẩm Lương Niên một cú điện thoại, nói cô cần 900 vạn, không cần nói nguyên nhân, Thẩm Lương Niên khẳng định sẽ không chút do dự cho cô.

Nhưng cô thật không muốn có liên quan gì với anh nữa, cho dù là đi ngồi tù, cô cũng sẽ không đi cầu Thẩm Lương Niên hỗ trợ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện