Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Dũng khí [23]


trước sau

Editor: May

Cô còn hiểu được, Lương Thần nhìn như để cho cô đi tìm người cứu hai người bọn họ, kỳ thật, mục đích cuối cùng, chỉ là vì cứu cô.

Vào lúc xe xuất hiện tình huống đó, suy nghĩ đầu tiên của Lương Thần chính là bảo vệ cô ở trong lòng anh.

Lúc rơi xuống, anh vẫn luôn gắt gao đặt cô ở trong ngực anh.

Hiện tại, gần đến bờ vực sinh tử, anh vẫn suy nghĩ cho cô như trước.

Cảnh Hảo Hảo khống chế không để nước mắt mình rơi xuống, cô muốn để cho mình làm theo tâm ý của anh, làm như cái gì cũng không biết đi tìm người cứu anh.

Thật lâu sau Cảnh Hảo Hảo mới rời khỏi Lương Thần thần, bởi vì hôn môi, hai gò má của người đàn ông hơi trở nên có chút đỏ hồng, Cảnh Hảo Hảo nhìn khóe mắt của anh, liền nói: “Em sẽ nhanh chóng trở lại.”

Lương Thần gật gật đầu, khóe môi nâng lên một chút ý cười, ánh mắt anh mang theo một chút tham lam nhìn Cảnh Hảo Hảo, giống như là hận không thể một lần nhìn đủ cô.

Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, liền đi ra khỏi xe, trực tiếp đóng cửa xe, đi về phía sườn núi.

Cảnh Hảo Hảo đi thật nhanh, cô không dám dừng lại, cô cảm giác được cánh tay mình càng ngày càng đau, nhưng cô lại không rảnh bận tâm.

Cùng với đi đường, cô cảm giác được thủy tinh chuyển động trong máu thịt của mình, càng đâm cắt đau hơn, Cảnh Hảo Hảo dứt bước chân, trực tiếp vươn tay, cầm lấy đoạn thủy tinh lộ ra gần một nửa, trực tiếp rút nó ra.

Máu phun lên mặt cô, chảy tí tách càng mạnh.

Cảnh Hảo Hảo xé lung tung một đoạn váy, trực tiếp dùng sức buộc lên cánh tay của mình, để cho vết máu chảy chậm một chút, sau đó liền cắn chặt răng đi lên trên.

Bước chân của cô đi rất vội vàng, không dám ngừng lại chút nào, bởi vì cô biết, lúc này mỗi một phút mỗi một giây, đều sẽ liên quan đến sinh mạng của người đàn ông kia.

Anh muốn để cho cô sống tiếp, cô cũng muốn để cho anh sống tiếp.

Cô làm như không có chuyện gì rời đi như vậy, mục đích không phải vì cứu bản thân, mà là muốn dùng thời gian ngắn nhất, tìm người tới, đến giúp
cô cứu anh.

Cảnh Hảo Hảo sợ hãi lúc chính mình trở về, tìm không thấy chỗ Lương Thần, vừa đi, vừa kéo quần áo xuống, buộc chặt ở trên thân cây lưu lại ký hiệu.

Sau khi rút thủy tinh, máu của Cảnh Hảo Hảo một đường tí tách không ngừng, có thể bởi vì mất máu, cô cảm thấy đầu óc của mình có chút choáng váng.

Nhưng dưới đáy lòng cô vẫn nói với chính mình, sinh mệnh Lương Thần đang buộc ở trên người cô, anh trăm ngàn lần không thể có chuyện gì.

Nếu anh thật sự bởi vì cô xảy ra chuyện không may gì, Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, liền không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Trong rừng cây thực im lặng, Cảnh Hảo Hảo cố gắng chống đỡ đi một lát, sau đó mơ hồ nghe được tiếng còi xe, cô nhất thời có tinh thần, hoàn toàn không để ý thân thể của mình có thể chống đỡ được hay không, cứ như vậy cùng sử dụng tay chân một đường leo lên trên.

Lúc Cảnh Hảo Hảo đang cảm thấy hoa cả mắt, đột nhiên liền thấy được ánh sáng, trên mặt cô nở rộ ra một chút tươi cười, một hơi đi đến bên cạnh đường cao tốc, sau đó cũng không để ý hai chân mình như nhũn ra, cứ như vậy chật vật không chịu nổi chui từ dưới lan can tới đây, đứng ở ven đường, liều lĩnh giơ tay lên, vẫy tay với chiếc xe lái tới nơi xa.

Cuối cùng là một chiếc xe bình thường đại chúng, dừng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, hạ cửa kính xe xuống, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy bên trong ngồi ba nam một nữ, cô cũng không để ý chào hỏi, chỉ mở miệng, liền đi thẳng vào chủ đề: “Cầu xin các người cứu cứu người, phía dưới có người lật xe bị trọng thương, không thể động.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện