Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Dũng khí [24]


trước sau

Người đàn ông ngồi trên ghế cạnh tài xế, nhìn thấy làn váy Cảnh Hảo Hảo kéo rơi hơn phân nửa, trên một cánh tay đều là máu, lập tức cầm lấy di động gọi 110, sau đó liền nói với cô gái ngồi phía sau: “Cậu ở trong này cùng vị tiểu thư này chờ xe cứu thương, chúng ta đi xuống cứu người.”

“Tớ nhớ rồi, phía sau xe có một xe lăn gấp, cầm cái đó đi, người bị thương không thể tùy tiện di chuyển, cẩn thận càng nghiêm trọng hơn.”

“Còn có hiện tại trời tối, phía dưới ánh sáng không tốt, nhớ cầm theo đèn pin.”

Ba người đàn ông vừa nói, đẩy cửa xe ra xuống xe, chuẩn bị bay qua lan can đi xuống.

Cảnh Hảo Hảo vội vàng đuổi theo.

Trong đó có một người đàn ông nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được nói: “Tiểu thư, hiện tại trạng thái của cô kém như vậy, vẫn là ở lại phía trên đi, chúng tôi đi xuống là được rồi.”

“Tôi sợ các người không biết đường, ta mang các người đi đi.” Bây giờ Cảnh Hảo Hảo làm sao quản được mình có thể chống đỡ được hay không, cô thầm muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống, cứu Lương Thần từ bên cạnh bờ sinh tử trở về, tiếng nói của cô vừa mới nói xong, cả người liền chui qua lan can, dẫn đầu đi xuống dưới.

Xuống sườn núi dễ hơn leo lên sườn núi rất nhiều, Cảnh Hảo Hảo vừa đi, vừa tìm kiếm ký hiệu mình đã làm, cô nắm đèn pin, vẫn vừa đi vừa xem, cuối cùng rốt cục lúc nhìn thấy xe, tốc độ tim đập của cô trở nên đặc biệt nhanh hơn.

......

Lương Thần cứ lẳng lặng vùi ở trong xe như vậy, nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo rất nhanh biến mất ở trong tầm nhìn của mình, biến mất ở sau rừng cây xanh, sau đó anh mới dám phát ra tiếng kêu rên bởi vì đau đớn mang đến.

Anh hơi giật giật thân thể, nâng tay lên, sờ sờ về phía sau, phát hiện xúc giác trong tay đều là ẩm ướt.

Lúc này sắc trời đã tối đen, anh nhìn không thấy một chút ánh sáng, toàn bộ rừng cây im lặng không có một chút tiếng vang, nhưng Lương Thần lại biết, xúc giác ướt sũng trên tay anh, đều là máu chảy ra từ cơ thể anh.

Cô gái ngốc kia, thật
đúng là dễ lừa gạt, cứ như vậy liền đi rồi.

Thật ra rất muốn, vào lúc có thể là thời gian cuối cùng của sinh mạng, có thể khiến cho cô tránh xa khỏi mình.

Nhưng vừa nghĩ đến cô gái ngốc kia liền sẽ đỏ hốc mắt lên, thật đúng là có chút mâu thuẫn.

Thật ra thì không có ai không sợ chết, lúc ban đầu anh tỉnh lại, khi nhận thấy được chính mình bị thương nghiêm trọng như vậy, đáy lòng anh cũng có chút hốt hoảng.

Thực hỏng bét, từ nay về sau không thể ở nơi này yêu cô nữa.

Thực không xong, từ nay về sau không bao giờ có thể im lặng không tiếng động chú ý cô nữa.

Càng không xong là, tám giờ rưỡi vĩnh viễn của anh, còn chưa có tặng cho cô.

Suy nghĩ một chút, chuyện tiếc nuối, thật đúng là nhiều......

Nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, chính mình lại có thể bình tĩnh lại.

Anh trợn tròn mắt, nhìn thế giới tối đen, nghĩ lại từng chút từng chút những gì mình đã trôi qua.

Sau đó anh mới phát hiện, thế giới của anh, là sau khi có Cảnh Hảo Hảo, mới có màu sắc.

Sau đó, anh mới hiểu được, thứ tình yêu này, thật ra vĩnh viễn đều là đắng cay nhiều hơn ngọt ngào.

Trước kia, anh khinh thường tình yêu.

Anh cũng không hiểu rốt cuộc tình yêu là cái gì.

Đến hiện tại, anh mới biết được, thật ra, thế giới lớn, núi sông vạn dặm, tình yêu, chỉ là tồn tại vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Lương Thần nghĩ đến đây, nhịn không được nâng tay lên, dùng đầu ngón tay dính đầy máu, chậm rãi viết mấy chữ ở trên vách xe.

Đợi đến khi ngày tốt cảnh đẹp, Giang Sơn......

Anh chỉ viết mấy chữ như vậy, cả người đột nhiên liền không có khí lực, ngón tay chậm rãi rơi xuống.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện