“Người đều đã chết, chết vô đối chứng, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
“Nhưng, những thứ này thì phải làm sao bây giờ?”
“Nếu không đưa cho Cảnh Hảo Hảo xử lý?”
“Di chúc đã nói, đặc biệt đừng quấy rầy Cảnh Hảo Hảo.”
“Tuy rằng mấy thứ này nên đưa cho Cảnh Hảo Hảo, nhưng người chết lớn nhất, chúng ta vẫn là tôn trọng người chết đi, những ảnh chụp này, không bằng cùng nhau đốt vào ngày hỏa táng anh ta đi.”
......
Người Trung Quốc đều rất chú ý tiền mừng.
Nhà họ Lương cũng không ngoại lệ, buổi tối trước ngày kết hôn, cô dâu và chú rể không thể ở cùng nhau.
Cho nên, đêm đó Lương Thần ở trong nhà Cảnh Hảo Hảo, ngốc đến chín giờ rưỡi tối, liền bị mẹ điện thoại thúc giục trở về nhà cũ nhà họ Lương.
Buổi chiều trước ngày hôn lễ, Cảnh Hảo Hảo đi spa làm một spa toàn thân, nhưng buổi tối sắp ngủ, thím Lâm vẫn cầm mặt nạ, dán lên cho Cảnh Hảo Hảo, vì bảo trì ngày hôm sau làn da nhẵn nhụi ẩm ướt, thím Lâm còn cố ý mở thêm khí thấp.
Thím Lâm sợ sáng sớm hôm sau Cảnh Hảo Hảo, không có tinh thần, vẫn thúc giục Cảnh Hảo Hảo đi nghỉ ngơi sớm.
Lương Thần trở lại nhà cũ nhà họ Lương, cũng là chuẩn bị cho hôn lễ ngày hôm sau, bận không thể rút ra, đợi khi anh rãnh rỗi, gửi cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn, nhưng không có hồi âm.
Cảnh Hảo Hảo là ngủ thiếp đi trong một mảnh khẩn trương, thật ra cô ngủ cũng không phải đặc biệt sâu, trong đầu luôn nghĩ đến hôn lễ ngày hôm sau của mình và Lương Thần.
Thật vất vả ngủ say, chưa đến chốc lát, liền nằm mơ.
Thật ra cô đã rất lâu không có nhớ tới Thẩm Lương Niên, sau lần người đàn ông đó lừa gạt cô, từ đó về sau hai người liền mỗi người đi một ngả, cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng cô cũng không biết đêm nay là xảy ra chuyện gì, trong mộng lại có thể mơ mơ màng màng xuất hiện Thẩm Lương Niên, ánh mắt anh nhìn mình, giống như lúc thời niên thiếu của anh, vừa đen vừa sáng, nhiễm ánh sáng rõ ràng.
Anh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô như vậy.
Thật ra cảnh tượng trong mộng, cũng không có gì không ổn, chỉ là, đến sau
đó, không biết xảy ra chuyện gì, cả người Thẩm Lương Niên liền chợt ngã xuống đất, toàn thân bắt đầu đổ máu.
Cô bị một màn như vậy dọa sợ tới mức đứng ở tại chỗ không dám nhúc nhích, cô mất khí lực rất lớn, mới chậm rãi đi đên bên người Thẩm Lương Niên, nâng tay lên, nhẹ nhàng dò xét hơi thở của anh, lại phát hiện, Thẩm Lương Niên đã chết.
Tay Cảnh Hảo Hảo vừa run rẩy, cả người lập tức liền ngồi dậy từ trên giường.
Cô mở to mắt, phát hiện mình đang ngủ trên giường của mình, bóng đêm ngoài cửa sổ tối đen, không có một chút ánh sáng.
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu hai hơi, sau đó xuống giường, đi ra phòng ngủ, lúc rót nước, phát hiện thím Lâm nằm ở trên sô pha, đang ngủ say.
Cảnh Hảo Hảo rót một ly nước, trở lại phòng ngủ, lại không thể nào ngủ được nữa.
Sao cô lại mơ như vậy? Mơ thấy Thẩm Lương Niên đã chết?
Có phải bởi vì chính mình ngày mai muốn kết hôn hay không?
Dù sao, lúc ban đầu, cô vẫn nghĩ đến chính mình sẽ gả cho anh.
Nhưng thời gian thế sự vô thường, ai cũng không ngờ rằng, thời gian hơn hai năm ngắn ngủi, lúc chuyển dời cảnh trời, cảnh còn người mất, người đàn ông cô từng muốn gả kia, cùng cô phân tán chân trời, cuộc đời này không còn gặp lại nữa. Người đàn ông cô từng hận nhất, lại cưới cô làm vợ, trở thành người chồng cô dựa vào cả đời. Cảnh Hảo Hảo ngủ không được, liền cầm lấy di động, nhìn thấy tin nhắn của Lương Thần: “Hảo Hảo, còn khoảng mười tiếng, anh sẽ cưới em qua cửa, mười tiếng, em nói anh phải chịu đựng như thế nào đây!”