"Phụ nữ, ngàn vạn lần đừng cố gắng chọc giận tôi……...tôi sẽ cho Mạn Đà La cô phải trả giá cao!"
Hắn nói một câu hai nghĩa, ánh mắt bí ẩn mà lạnh lùng xẹt qua một tia tàn nhẫn, lần này cô đã đụng đến quá nhiều điều kiêng kỵ của hắn, hắn cố ý sắp xếp việc không nghĩ tới được, mà trước tiên, hắn phải trừng phạt người phụ nữ cả gan làm loạn này thật tốt!
"Ngài. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ."
Tường Vi kinh hãi trước sự tàn ác của hắn, sớm biết người đàn ông này không bỏ qua dễ dàng như vậy!
Khi hắn đột nhiên xuất hiện ở Lễ Chúc Mừng, cô nên biết hắn không phải tới chúc mừng, nhưng tại sao hắn không đi Paris?
"Thả cô ra? Không được, tiểu thư Mạn Đà La thân ái, lần trước không trói cô lại, có thể để cho cô chạy thoát thật nhiều ngày ! Lần này. . . . . . Tôi muốn trói cô lại!"
Tròng mắt đen của hắn nhấp nháy, như nghiêm túc lại như vui đùa, nói xong, ôm cô tới một căn phòng.
"Ngài…...."
Tường Vi hoảng sợ nhìn bộ dáng hắn ra vào tự nhiên, cảm giác có gan bị hạ xuống !
Hắc Diêm Tước nhìn ra nghi ngờ của cô: "Tôi nói rồi, khách sạn này là của tôi! Cho nên. . . . . . Tiểu thư Mạn Đà La thân ái, hoan nghênh vào khách sạn Hoàng Đình, tuyệt đối sẽ mang lại cho cô một đêm tốt đẹp!"
Hắn cười lạnh, ôm cô tiến vào phòng, sau đó "Ầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng!
"Không. . . . . ."
Tường Vi suy yếu hô, cô biết cái này có nghĩa là gì, "Không. . . . . . Tôi không phải người của ngài! Ngài. . . . . . Ngài không có quyền lợi làm như vậy!"
Đúng, cô là Mạn Đà La, không phải Tường Vi, là Mạn Đà La tự do, không phải Tường Vi!
Tường Vi chịu ba điều thề ước kia của hắn xiềng xích, Tường Vi là con gái hắn nhận nuôi, Tường Vi nhờ ơn của hắn, Tường Vi muốn cảm ơn!
Nhưng. . . . . . Mạn Đà La không cần!
Lần đầu tiên, Tường Vi cảm thấy bởi vì có cái thân phận Mạn Đà La này mà cảm thấy vui mừng, cũng vì vậy mà cô càng sợ hãi hắn sẽ phát hiện thân phận của cô!
"Tôi không có quyền lợi?"
Bỗng dưng, con báo nhỏ xinh đẹp trong nháy mắt bị những lời này chọc giận!
Hắn mở đèn trong phòng, bàn tay vung lên thân thể của cô, roẹt một tiếng, lễ phục đắt giá ngay sau đó bị hắn xé rách!
"A!" Tường Vi đột nhiên cả kinh, cúi đầu nhìn áo lót ngực mà mình mặc!
Người đàn ông này, vĩnh viễn có thể xé nát bản lãnh của cô!
Hắc Diêm Tước gấp rút cởi quần áo của cô, căn bản không để ý tới tiếng thét chói tai của cô, "Tôi sẽ cho cô biết rằng, rốt cuộc người nào trên thế giới này có tư cách làm như vậy!"
Đôi mắt lạnh lùng, tuôn ra tức giận xa lạ, hắn khiêng thân thể trần trụi của cô đi vào phòng tắm nhanh chóng, mở vòi hoa sen ra thì nhắm ngay đầu của cô lao thẳng xuống!
"A!" Thật lạnh!
Hàm răng cô run lên! Dòng nước lạnh lẽo đâm vào da thịt cô, nhịn không được mà đau đớn co rút!
"Như thế nào! Cô tỉnh táo chưa? Tôi không có quyền lợi làm như vậy, chẳng lẽ Tả Đằng Triết có?"
Hắc Diêm Tước buông tay ra, ngay sau đó Tường Vi trượt xuống từ trên người hắn, không ngừng run rẩy vì nước lạnh, mắt không mở ra được!
Một bên hắn thô bạo kéo quần áo của mình, nhanh chóng cởi xuống, rất nhanh, vóc người khêu gợi của hắn lộ ra ngoài, dưới cột nước vòi hoa sen!
Một tay ôm lấy
thân thể nhỏ yếu của cô, gắt gao giam cô vào lồng ngực rắn chắc, Hắc Diêm Tước giận dữ hét: "Thế nào, hiện tại không dám lên tiếng? Chậc chậc, nhìn da thịt này thật trơn mềm!" Tay của hắn vuốt ve làm cô lạnh cả người, nhớ tới Tả Đằng Triết đã từng vỗ nhẹ da thịt phơi bày của cô, nhất thời ánh lạnh trong con ngươi chợt lóe, "Rất tốt, tôi sẽ làm cho cô biết rằng, cô đến tột cùng thuộc về người nào!"
Dứt lời, hắn đem thân thể ướt nhẹp của cô vào trong phòng, hung hăng ném cô lên giường lớn! (3T: Hự….Chuẩn bị ngược, mn sẵn sàng chưa??????)
"Oh. . . . . ."
Tường Vi lạnh mà run lên, vẫn chưa phục hồi tinh thần từ trong lạnh lẽo.
Ngay sau đó, hắn lấy một cái rương lớn trong ngăn kéo ra, rút ra một cái còng, trong con ngươi xen lẫn lửa dục nồng nặc: "Chậc chậc, gương mặt đẹp như vậy, không đùa bỡn thật tốt một phen, thì thật là có lỗi với chính mình!"
Dự cảm chẳng lành xông lên đầu, Tường Vi nhịn không được mà tránh, đôi tay vòng chắc ngực: "Ngài. . . . . . Ngài muốn làm gì!"
Cô trợn to con ngươi xanh đen, nhìn hắn đem mở khóa còng tay ra, cười tà đến gần cô…….
"A. . . . . ."
Chợt, một cánh tay bị hắn nắm lên, để vào trong còng tay khẽ bóp, kéo tới cây cột mép giường , cạch một tiếng, bị khóa!
"Buông tôi ra. . . . . ." Đột nhiên ý thức được hắn sẽ làm gì, tay bất đắc dĩ bị khóa trên giường!
Rất nhanh, hắn thô bạo kéo một cái tay khác của cô, thuận lợi khóa lại, cô căn bản vô lực phản kháng!
"Bảo bối, chớ gấp gáp. . . . . ." Hắn mập mờ thốt ra, bàn tay ngay sau đó vạch hai chân của cô ra, cô dùng sức giãy giụa, khóa lại từng cái!
Ngay sau đó, Tường Vi nằm hình chữ ‘đại’ bị hắn gắt gao giam trên giường!
Hai chân mở lớn, chỗ tư mật ngượng ngùng không hề che dấu trong con ngươi hắn, khiến cho ánh mắt đen như mực bị vẩn đục .
Cô lo lắng, tứ chi ( 2 tay+ 2 chân) vung vẩy khuất nhục ( áp bức + lăng nhục), bất đắc dĩ kéo dây xích thật dài, bị khóa lại ở bốn cột của mép giường, như một con thỏ nhỏ bị lột sạch lông, như sắp bị ngũ mã phanh thây ( năm ngựa xé xác)!
Cảm giác nhục nhã một lần hai lượt xâm nhập vào tuyến lệ của cô! Hắn đối đãi với cô giống như kỹ nữ!
"Khóc, hả?" Hắn phơi bày thân thể, vóc người hoàn mỹ như Apollon, đến gần Tường Vi, nâng gương mặt hoa lê đẫm lệ của cô lên, "Mặt của cô đẹp như vậy, khóc lem hết thì thật khó coi!"
"Van cầu ngài. . . . . . Thả tôi. . . . . . Có được không? Ô. . . . . ."
Cô nghẹn ngào, thân thể không chỉ bị nhục nhã, kèm theo tâm hồn của cô, đều đau nhói!
Hắn đối đãi cô, như kỹ nữ cho tới bây giờ, không có bất kỳ tôn nghiêm (danh dự) nào, mặc dù cô hèn mọn ( nhỏ bé, tầm thường), trong mắt hắn, cô vẫn là cô gái hạ tiện! Điều này làm cho cô đau lòng, khổ sở đến toàn thân thấy đau!