"Thả cô? Vậy sao cô không hỏi xem Tả Đằng Triết Dã có chịu buông tha cho cô hay không?"
Hắn biết rõ Tả Đằng Triết Dã yêu say đắm cô, nhếch miệng lên thành một nụ cười quỷ quyệt, "Tôi sẽ thả cô, chỉ là. . . . . . Điều kiện là, cô phải hoàn thành một nhiệm vụ……"
Hắn cười cực kỳ gian xảo!
"Cái gì?" Tường Vi suy yếu nhìn hắn, trong con ngươi là sợ hãi lo lắng, "Nhiệm vụ gì?"
Hắn nói buông cô ra, trong lòng dâng lên hi vọng nho nhỏ, Tường Vi nín thở chờ đợi câu sau của hắn.
Hắn dừng lại, ngón tay thon dài xẹt qua gương mặt trơn mềm của cô, tròng mắt của hắn thâm thúy vẩn đục, lộ ra lửa dục nồng nặc, "Bảo bối, tôi sẽ nói cho cô biết là nhiệm vụ gì, chỉ là trước đó, bây giờ tôi không có tính nhẫn nại……."
Nói xong, bàn tay bao trùm lên bầu ngực tròn trịa mềm mại của cô, tùy ý vuốt ve, cố ý vuốt vuốt dấu răng ở trước ngực cô, khóe môi nâng lên thành nụ cười tà ác. . . . . .
Bỗng dưng, Tường Vi hít vào một ngụm khí lạnh!
Cặp kia mắt phượng lưu chuyển nhìn quanh, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ!
Cổ họng tắc nghẹn, hắn. . . . . . Lúc này hắn vuốt ve, không phải là vết sẹo đặc biệt trước ngực cô, ấn ký do hắn ban tặng sao!
Thượng Đế!
Nước mắt khuất nhục nhất thời chảy xuống, đầu óc toàn vẹn bị nổ tại chỗ, hai mắt vì có nước mắt mà mơ hồ, mặc cho hắn phóng túng trên người cô, hắn biết cô là Tường Vi!
Hắn sớm biết rõ là cô!
Nếu không, thấy ấn ký trước ngực cô mà vẻ mặt hắn không kinh ngạc!
"Ngài. . . . . . Ừ. . . . . ."
Tường Vi cố nén đau đớn cả người, như ‘Mạn Đà La’ tan vỡ trong nháy mắt trong giấc mơ, từ đầu đến cuối cô chỉ có thể trở lại góc tường làm người hầu hèn mọn, mặc cho hắn tùy ý khinh nhờn, cho đến khi chết. . . . . .
"Cô phải biết hậu quả khi phản bội tôi!"
Giọng nói êm ái của hắn vang lên ở trên cổ cô, đứng dậy, rút một cây roi từ cái rương lớn kia ra!
Đôi môi cong lên thành nụ cười âm lãnh (âm u+lạnh lẽo), nhẹ nhàng vuốt ve cái roi đắt giá, trong mắt lạnh lẽo tuôn ra tia sáng làm người khác sợ hãi…….
"Tôi nghĩ, nếu như mà tôi đi Paris, tối nay cô sẽ nằm trên giường Tả Đằng Triết Dã?"
Quả nhiên!
Tường Vi không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh! Sợ hãi nhìn cây roi trong tay của hắn! Hốt hoảng lắc đầu khóc khẽ: "Không. . . . . .Ngài sớm đã biết tôi là. . . . . . Có phải không. . . . . ."
Cô kêu gào trong mắt hắn, cũng chỉ là giả vờ cầu xin tha thứ, một khi hắn đã tha thứ, cô lại khôi phục bản sắc dụ dỗ, lập tức kéo ngực mở đùi đi quyến rũ đàn ông khác!
Phụ nữ, cho tới bây giờ đều là loại dâm đãng, mà cô càng hơn thế nữa!
"Sớm đã biết, cô chính là gái điếm không biết kiềm chế!"
Bốp!
Giọng nói vừa dứt, một cây roi hung hăng quất lên trên người của cô!
"A. . . . . ."
Cô kêu lên thảm thiết!
Bốp!
Một cây roi không chút nào thương tiếc mà quất xuống!
Trên da thịt trắng nõn của cô có hai vết đỏ!
Hắn trừng phạt, vì
cô lén hắn đi tham dự Lễ Chúc Mừng của ‘Ny Thường’ !
Hắn đã cho cô cơ hội, nếu như cô không đi, hắn cũng không làm chuyện gì!
Nhưng đáng tiếc là, cô để cho hắn cực kỳ thất vọng!
"A. . . . . . Đau. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."
Không người nào có thể chịu được sự đau đớn của da thịt như vậy, huống chi vết thương cũ của cô còn chưa khỏi hẳn!
"Biết đau rồi hả? Rất tốt, đối với phụ nữ dâm đãng, thì không nên nương tay....!"
Con ngươi ác độc khẽ híp lại một cái…….
Bốp! Bốp! Bốp!
Từng tiếng roi tê tâm liệt phế, đáy lòng cô đau đớn!
"Ô ô. . . . . ."
Giọng nói đã khàn khàn đến khô khốc, nước mắt rơi đầy mặt, toàn thân có vết thương chồng chất!
Hơi thở cô mong manh, hình ảnh của hắn trong tầm mắt cô từ từ mơ hồ. . . . . .
Sau đó, hắn rốt cục cũng ngừng lại, trong phòng là một mảnh yên tĩnh trầm mặc!
Hơi sức mở mắt ra của Tường Vi sắp biến mất, hầu như không còn!
Vậy mà, một giây kế tiếp, ngay sau đó thân thể kiện tráng của hắn nặng nề lấn áp trên thân thể mềm mại trắng noãn lại bị còng tay khóa ……..
"A. . . . . ."
Đau! Hắn chạm vào vết thương cả người cô! Đau đớn ấy rõ ràng, xé rách cả người cô, bao gồm tâm hồn của cô!
"Biết không, gương mặt của cô thật đẹp. . . . . . Nhưng mà, phụ nữ càng xinh đẹp, càng có chất độc gây nghiện!" Trong mắt của hắn xẹt qua đau đớn, ngón tay thon dài lướt nhẹ da thịt run rẩy của cô, "Tôi nên trừng phạt cô như thế nào vì đã phản bội đây?"
"Giết. . . . . . Giết chết tôi đi!"
Tường Vi cắn chặt răng, suy yếu phun ra, giọng nói khẳng định!
Nếu như hắn muốn trừng phạt, như vậy thì giết cô, cũng tốt hơn mọi cách hành hạ!
Tự nhiên, cô nghĩ đến cái chết, nếu như hắn không xuống tay, cô sẽ tự sát, nếu không. . . . .. Khi cuộc đời của cô bị hắn nắm trong bàn tay, cũng sống không bằng chết!
"Ha ha ha ha. . . . . ."
Bỗng nhiên, hắn cười lớn, bàn tay giữ chặt cằm của cô: "Giết chết cô? Không! Không có ý nghĩa, không có sự cho phép của tôi…….." Hắn như nhìn thấu cô đang muốn tự sát, "Trừ phi, cô muốn mọi người bên cạnh mình chôn cùng cô! Nếu không, không có lệnh của tôi, ai cũng không thể muốn mạng của cô, bao gồm cả cô!"
Lời nói tàn nhẫn của hắn đã hủy đi tất cả ý nghĩ xa xỉ của cô!
Nước mắt cô như suối trào, Đúng vậy, cô còn có cô ở đây, không phải sao? Còn có nhóc đáng thương, còn có chú Lực Minh. . . . . .
"Ô ô. . . . . . Nhưng ngài nói. . . . . . Sẽ. . . . . . Bỏ qua cho. . . . . . Tôi!"
Cô dùng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu, nếu không thể chết, chỉ có sống. Hắn nói qua sẽ bỏ qua cho cô, chỉ là có điều kiện!