Ưu nhã ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh cô, móc một điếu thuốc thượng
hạng trong túi áo ra rồi bật lửa, sau khi hút một hơi dài rồi nói: “Xém quên mất đây là trong bệnh viện.”
Sau đó lại dập tắc điếu thuốc, quẳng vào thùng rác gần đó. Động tác nhẹ nhàng ưu nhã nhưng lại khiến người không thể hiểu được.
Tường Vi thông qua ánh nhìn mơ hồ nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của hắn, thật lâu sau mới ngừng thút thít, nức nở.
Ánh mắt thâm sâu của cô nhìn chằm chằm hắn, trong đầu không khỏi hiện lên
từng hình ảnh liên quan đến hắn, sự lạnh nhạt của hắn, sự tàn bạo của
hắn, sự điên cuồng của hắn, cho đến lúc này, là sự bình tĩnh lạnh lùng
của hắn, có lẽ đây mới chính là hắn, cô chẳng phải sớm đã biết rõ con
người này rồi sao?
Nhưng tại sao trong ý thức của cô lại cứ ôm
một tia hy vọng với hắn chứ? Nếu không có hy vọng thì sẽ không tuyệt
vọng, không tuyệt vọng thì sẽ càng không vì vậy mà khiến bản thân mình
thương tích đầy mình, không chỗ lành lặn rồi!
Hít một hơi thật sâu, Tường Vi nuốt hết những giọt nước mắt vào lòng, nhìn bộ dáng tự đắc của hắn, cô chậm rãi nói——
“Thoát khỏi vòng tay bảo vệ của ngài, tôi quả thật ngay cả sự an toàn của bản
thân mình cũng chẳng thể bảo vệ được, nên… ngài thắng rồi!”
Cô
dùng thanh âm rất nhẹ nhàng và cũng rất khô khan, lại thêm chút khàn
khàn mà nói lời chúc mừng trong tuyệt vọng với hắn: “Chúc mừng ngài,
ngài thắng rồi…….”
Hắn thắng rồi, câu nói này không hề khiến hắn cảm thấy vui mừng. Chẳng qua là hắn đã thắng quen rồi!
Hắn bỗng nhiên đưa người qua, ngón tay lạnh ngắt của hắn khẽ nâng cằm cô, lạnh lùng nói——
“Thế giới bên ngoài, vốn không hề được như tưởng tượng của cô, chỉ có thể để cô tự mình đi cảm nhận sự tàn nhẫn của nó, cô mới chịu ngoan ngoãn quay về, sự thật chứng minh rằng, nhà họ Hắc mới là nơi có thể bảo vệ được
cô, Tả Đằng Triết Dã là cái thứ gì chứ? Hắn vẫn không thể cứu được cô,
lần trước là thế, lần này cung thế!”
Và lúc này, xem như cô cuối
cùng cũng nghe hiểu rồi, lần bắc cóc trước, là hắn cứu cô, nhưng cô
không hề cảm kích, cho nên lần này hắn không thèm cứu nữa, hắn cố ý để
cô trải nghiệm thử cảm giác gần kề cái chết, để cho cô biết sợ là gì!
Bỗng nhiên, Tường Vi cười to lên!
“Ha ha ha….” Tiếng cười trong trẻo vang đầy trời, nhưng lúc cười lại không thể khống chế được dòng nước mắt đã khô lại lần nữa tuông ra.
Hắn vốn nhẫn tân, hắn là vậy, chẳng qua là muốn cho cô biết, cô chạy thoát khỏi nhà họ Hắc, là một việc ngu xuẩn cỡ nào!
Cô bị bắt cóc, bị người ta đối xứ tàn nhẫn, đem cô đóng lên giá chữ thập, đều do cô tự rước lấy mà thôi!
Chỉ là vì hắn muốn cô trải nghiệm cảm giác ‘chết’! Chỉ là vì hắn muốn cô
phải nhận lấy hình phạt vì đã muốn chạy thoát khỏi nhà họ Hắn!
Tiếng cười của cô, khiến khóe môi hắn khẽ giật, sau đó khẽ giương lên lộ ra
nụ cười nghiền ngẫm: “Thế nên, giờ cô đã chuẩn bị sẵn sàng cùng tôi quay về rồi chứ?”
Dần dần, Tường Vi ngừng cười, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào hắn nói: “Nếu tôi nói không thì sao?”
Quả nhiên, lời từ chối của cô vẫn đã chọc giận hắn!
Những ngón tay đang nắm lấy cằm cô không khỏi tăng thêm lực đạo, ánh mắt đen
láy mang theo phẫn nộ nói: “Cô vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn sao?
Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, cô tưởng rằng một con thỏ trắng
như cô có thể tự sinh tồn được sao? Đừng có mà không biết tự lượng sức
mình, lần này xem như là bài học kinh nghiệm tốt nhất đối với cô rồi!
Hắn biết rõ cô đã từng chịu sự giày vò gì, khi hắn nhận được cú điện thoại
uy hiếp đó, hắn tự nhận rằng hắn có 3 giây cảm
thấy khẩn trương , nhưng
sau đó, lý trí của hắn cho hắn biết rằng bản thân không thể để người
khác bắt được nhược điểm!
Cho dù hắn thấy cảnh cô bị Doãn Chiếu Thiên đóng lên giá chữ thập, hắn cũng chẳng hề đưa ra một hành động có ý giúp đỡ nào cả.
Nếu họ lợi dụng cô để khiến hắn khuất phục thì sai lầm to rồi, hắn là Hắc
Diêm Tước, tuyệt đối không hề có một nhược điểm nào cả! Thế nhưng cô gái trong đoạn video, chẳng qua chỉ là sủng vật mà hắn nuôi lớn mà thôi,
không ai lại vì một con sủng vật không nghe lời, tự ý rời khỏi lòng tay
mình mà để bản thân lâm vào nguy hiểm cả!
Hắn sớm đã cảnh cáo cô rồi chẳng phải sao?
Đấy chính là hình phạt chính đáng nhất giành cho cô!
Thế nên, hắn cái gì cũng không làm, cứ tiếp tục ký hợp đồng của hắn, mặc
cho Doãn Chiếu Thiên hành hạ cô. Những thứ hắn làm, chỉ là phái người đi dò la tung tích của cô, tra ra người đứng sau kế hoạch này.
Nhưng tiếc rằng chỉ thiếu một bước nữa thôi thì lại mất manh mối, người kia lại tự động thả cô ra.
Thế nên, hắn đã thắng, hắn cược người đó sẽ không dám làm chết cô!
“Thế thì, đi theo ngài, sẽ dễ chịu hơn sao? Dù sao thì ở đâu cũng chỉ là
một thế giới đầy máu đối với tôi mà thôi, không phải sao?
Cô cười nhạo, mọi hình phạt của hắn chính là để cô ngoan ngoãn quay về bên cạnh hắn không phải sao? Hắn có biết rằng, ở trong thế giới của hắn, cô cũng vẫn là sống không bằng chết mà thôi!
Ánh mắt hắn tối sầm lại,
ngón tay lại tăng thêm chút lực đạo siết lấy cằm cô. “Cô vẫn chưa học
được cách ngoan ngoãn nghe lời à? Cô đừng chọc giận tôi, nếu không, cô
nên biết rõ là sẽ còn những đày đọa khác đáng sợ hơn nữa!”
Tường
Vi nhìn hắn một hồi lâu, những ngón tay quấn băng gạc càng lúc càng
lạnh, cô nhìn thẳng vào mắt hắn, lúc này, cô không nhịn được hỏi——
“Ngài hận tôi, là vì mẹ tôi đã giành mất Diệu Tư vốn thuộc về Nhã Ca, đúng không?”
Lời nói của cô quả nhiên đã kinh động tới hắn, ánh mắt bắn ra lập tức kết thành băng: “Rốt cuộc là ai nói cho cô biết!”
Tường Vi lắc lắc đầu, “Chẳng ai nói cả, tôi đoán đúng rồi sao?”
“Ha ha ha….” Bổng biên, hắn cười to, “Cô nên biết, tôi căm hận tất cả các phụ nữ!”
Hắn luôn không dấu diếm sự căm hận phụ nữa của hắn, không chỉ vì cô là Thẩm Tường Vi.
“Tôi biết, nên tôi cũng không ngoại lệ….” Cô bỗng nhiên cảm thấy bi ai cho
chính bản thân mình, nhớ đến buổi tối hôm hắn phát bệnh, hắn không hề
dấu diếm mà thể hiện sự thống hận phụ nữ của hắn, nhưng, chỉ có cái tên
Nhã Ca mới có thể khống chế được hắn, “Trừ Nhã Ca ra!” Cô nhẹ nhàng nói.
“Đáng chết! Cô biết cái gì chứ!”