Vẻ mặt của Hắc Diêm Tước bỗng chốc tối sầm lại!
“Ngài hận tất cả mọi phụ nữ, trừ Nhã Ca ra, đúng không!”
Tường Vi không biết rằng sau khi mình nói ra lời đó, khóe mắt đã toàn là
nước, cô cảm thấy rằng, người phụ nữ thích anh trai ngài ấy, Nhã Ca, đối với hắn mà nói cũng rất đặt biệt.
Chỉ là lòng cô tại sao lại cảm thấy ngẹn ngào như thế? Tường Vi hít một hơi sâu, cố gắng nuốt xuống
nhưng giọt nước mắt đáng chết đó, có lẽ hắn cũng không phải là không có
tim.diễn♡đàn♪lê♪quý♡đôn Cô nhớ vào cái đêm hắn phát cuồng, lúc cô gọi
hắn Diệu Tư, cô bỗng nhiên cảm thấy thật ngưỡng mộ người phụ nữ đó, có
thể nhận được ánh mắt thâm tình, dịu dàng như thế của hắn, đó là ánh mắt mà cô chưa bao giờ thấy được từ hắn, lòng cô cũng vì vậy mà rung động.
“Im miệng! Cô nói tầm bậy tầm bạ gì ở đây!” Những lời nói của hắn như cây
kiếm lạnh lẽo đâm xuyên qua lồng ngực cô! Những ngón tay đang siết chặt
cằm cô cũng bỗng nhiên hất ra!
Cô không thể bỏ qua ánh mắt hoảng
loạng của hắn được, cô nâng khóe môi, cười nhạt nói: “Mẹ tôi yêu anh
trai anh, anh lại yêu Nhã Ca, đúng không?”
“Không phải!” Hắn
hoảng loạn phủ nhận, bỗng nhiên giận giữ, “Cuộc đời của tôi không có
tình yêu, đừng có nhắc hai chữ đó với tôi! Đáng chế, ai cho phép cô đoán bậy đoán bạ! Tôi cho cô biết, tôi không yêu Nhã Ca, cũng không yêu bất
cứ người phụ nữ nào!”
Giọng nói giận dữ của hắn hét lên bên tai
cô, nhưng Tường Vi lại như bị miễn dịch với sự giận dữ của hắn vậy, cô
vẫn cứ nở nụ cười nhạt, cô chẳng qua chỉ là thử dò hỏi một câu liền đã
đánh tan sự bình tĩnh của hắn, có thể hiểu được, chuyện cũ này đã chiếm
trọng lượng lớn cỡ nào trong lòng hắn, thế nhưng, cho dù hắn không yêu
Nhã Ca thì Nhã Ca ở trong lòng hắn vẫn chiếm mộ vị trí quan trọng.
“Thẩm Tường Vi, tôi cảnh cáo cô, đừng tự cho mình là hay!d∞đⓛl∞q∞đ Đừng ở đó
mà có ý đồ muốn dò hỏi chuyện xưa của tôi, nếu không, những thứ đó cô sẽ không chịu nỗi đâu!!” Hắn dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, bỗng chốc
đứng dậy, cuồng ngạo mà nhìn cô nói: “Tôi hỏi
thêm lầm nữa, có theo tôi
về hay không?”
Nhưng đáp án mà hắn nhận được lại là sự trầm mặc
của Tường Vi, năm giây, hắn đã đợi cô đúng năm giây, cuối cùng hắn đã
bước chân rời khỏi trong sự trầm mặc của cô.
Tường nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của hắn từ từ xa dần, khóe mắt lại không nhịn được chảy
nước, mỗi một bước của hắn, đều như đang giẫm đạp lên tâm hồn cô, đau
thật đau, mở giọng nói khàn khàn: “Nhưng mà, tôi mang thai rồi…”
Bỗng nhiên, bước chân hắn dừng lại, thân hình khẽ đứng. Giọng nói cô rất
khẽ, rất khẽ, nhưng hắn vẫn nghe được lời cô vừa nói, cô ấy nói, cô ấy
mang thai rồi!
Thời gian như ngừng trôi vậy, bầu trời trong xanh, cô ngồi trên xe lăn, trên người là bộ đồng phục bênh nhân trắng xóa,
mái tóc đen dài, và đôi tay đang quấn đầy băng gạc, còn trên khuôn mặt
là những giọt nước mắt long lanh đang nhìn chằm chằm thân hình cao ta cô đơn của hắn, lúc đó, thời gian như ngừng trôi mất rồi!
Cô không
thấy được biểu tình của hắn lúc này, cũng không đoán được suy nghĩ của
hắn, bước chân của hắn chỉ khẽ dừng lại chừng nữa phút rồi lại lần nữa
ưu nhã bước đi, từng bước từng bước rời khỏi tầm nhìn của cô……
Tường Vi bịt chặc miệng, cho đến khi hình bóng của hắn hoàn toàn rời khỏi tầm mắt thì cô đã không thể nhìn khóc được nữa.
Hắn nghe thấy rồi, nghe được sự thật cô đã mang thai, thế nhưng, hắn vẫn
lạnh lùng rời đi, không nói lời nào, cứ như đứa bé đó chẳng phải là con
hắn, cô nhịn xuống cái đau trong lồng ngực, cô như đứa bé bị bỏ rơi vậy, lớn tiếng khóc lên