"Muốn mắng tôi à? Ít ra cũng phải đợi anh có sức lực lại đã.... ........"
Cô nhìn anh rơi vào hôn mê, nhìn hai mắt nhắm chặt của anh, cô bất đắc dĩ
thở dài một hơi, trong lúc lơ đãng, động tác lau chùi cho anh thật nhẹ
nhàng.......
Tường Vi chăm sóc anh cả một đêm, cho đến lúc bình
minh, cơn sốt cao của anh mới giảm xuống, cuối cùng cô cũng mệt mỏi, ghé vào đầu giường của anh mà ngủ say.
Cuối cùng anh cũng ngủ thiếp
đi, thở ra tiếng hít thở đều đều, mà cô cũng ngủ ngon, một màn này vô
cùng hài hòa, cô và anh là người của cùng một thế giới, ngay cả tiếng
hít thở cũng đều nhau....
Nhưng mà rất nhanh đến trời sáng, vị khách không mời mà đến phá vỡ không khí yên tĩnh này.
Cốc cốc cốc!
Sau khi gõ cửa phòng ba tiếng, Mai Linh bưng một mâm thức ăn đi vào phòng.
Vừa vào cửa thì nhìn thấy Tường Vi ghé vào đầu giường của Hắc Diêm Tước ngủ rất an ổn. Trongng đôi mắt cô ta lóe lên một ngọn lửa, nhanh trong bình thường trở lại.
Đêm qua, thím đã mất rất nhiều sức lực mới
thuyết phục được cô ta. Thím nói rất đúng, lấy cứng chọi cứng người thua thiệt cũng là cô ta, làm cây kim trong bông mới là cảnh giới cao nhất.
Bây giờ con nhỏ Tường Vi chết tiệt kia được ngài ấy cưng chiều, cô ta
đắc tội sẽ không tốt, chọc giận ngài ấy cũng không phải là hành động
khôn khéo.
Cái danh hiệu phu nhân nhà họ Hắc này, cô ta đã thèm
muốn từ lâu, mà ngài ấy vẫn khôi ngô tuấn tứ như nhiều năm trước, tuy
đáng tiếc cho một đôi chân, nhưng, bọn họ cũng sẽ tốt thôi, cô ta yên vị chờ đợi cá cắn câu!
Mai Linh hít thở một hơi, ép buộc mình nở nụ cười thật tươi, không làm cho Tường Vi tỉnh lại, tự tay cầm lấy cái
khăn nóng, đi đến trước đầu giường, nhẹ nhàng lau cho Hắc Diêm Tước.
Đôi mắt to nhìn chăm chú vào người đàn ông đang nằm trên giường, dùng khăn
lau mặt phát hoa tường đường cong góc cạnh trên mặt anh, thật là làm
người ta động
lòng, gương mặt như thế, sau nhiều năm được chăm sóc vẫn
như thế, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết theo thời gian.
Tuy rằng theo cô ta biết, ngài ấy chỉ mới ba mươi hai tuổi thôi.
Cô ta đụng chạm vào đánh thức Hắc Diêm Tước, theo tính phản xạ anh nắm
chặt tay cô ta, đồng thời ánh mắt sắc bén như chim ưng đột nhiên mở ra,
giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.
"Cô làm cái gì?"
"A......Ngài, tôi là Mai Linh mà, tôi đặc biệt đến chăm sóc ngài, ngài làm tôi đau
rồi....." Mai Linh bị dọa sợ hãi, cô ta không nghĩ tới ngay cả lúc Hắc
Diêm Tước ngủ cũng luôn đề phòng người khác, cô ta nhanh chóng bày ra bộ dạng giả vờ đáng thương, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Tường Vi cũng bị tiếng kêu này làm tỉnh giấc, lập tức nhìn thấy Hắc Diêm Tước đang nắm chặt tay Mai Linh, làm cô ta đau đến hét to.
"Mai
Linh?" Tường Vi nhíu chặt chân mày, nhớ đến đêm đó ở hành lang tầng
thượng, cô nghe cuộc nói chuyện giữa thím Hắc và Mai Linh, xem ra Mai
Linh đã ngắm trúng Tước? Ôi.... ....Cô thầm thở dài một tiếng, anh là
một người đàn ông tuấn tú như thế,
có thể không làm cho những cô gái khác yêu mến được sao?
Chỉ là........Làm người yêu của anh, nhất định sẽ không có kết cục tốt, Mai Linh........Xác định muốn đâm đầu vào sao?
Tuy rằng không thích Mai Linh, nhưng cô không muốn nhìn thấy bên cạnh Tước
có thêm cô gái nào khác, vì vậy Tường Vi lạnh lùng nói: "Ở đây có tôi
chăm sóc ngài ấy được rồi, cô ra ngoài trước đi."