Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Phản Ứng Gây Ngạc Nhiên


trước sau

Mai Linh không tin nổi mà nhìn Tường Vi chằm chằm, trong đôi mắt thoáng qua sự kinh ngạc, căm hận sau đó là bàng quan!

Vừa rồi cô ta không nhìn lầm chứ, con nha đầu đáng chết Tường Vi, thế mà dám coi cô như một người làm mà sai bảo, còn đuổi cô ta đi! Má ơi, cô ta có thể rơi vào tình cảnh lộn xộn hôm nay, cũng không phải là để cho không đâu!

Nắm chặt quả đấm, ái ngại vì có Hắc Diêm Tước ở đấy, Mai Linh không thể làm gì khác ngoài việc cứng rắn nuốt giọng điệu này xuống, quay đầu lại ra vẻ đáng thương nói với Hắc Diêm Tước: “Tiên sinh, thím nói rất là cảm kích vì bao nhiêu năm nay, nhà họ Hắc đã chăm sóc bà, chúng em từ nhỏ đã hầu hạ chủ nhân nhà họ Hắc, đây là vinh dự cho chúng em, xin tiên sinh đừng đuổi em đi có được không?”

Hắc Diêm Tước gạt tay Mai Linh ra, ánh mắt lại đến chỗ Tường Vi, trong lúc vô tình phát hiện, cô đang cau mày, thế nào, không vui vì người đàn bà khác phục vụ anh sao?

Cái ý niệm này chợt khiến tâm tình đang ấm ức cả một đêm của Hắc Diêm Tước tốt lên!

Cánh tay anh chống đỡ thân thể mình, anh không thích cái cảm giác ngẩng đầu lên nhìn phụ nữ, cho nên anh phải ngồi dậy. Mai Linh lập tức chú ý thấy động tác của anh, nên vội vàng nhét gối ở đầu vào giường làm chỗ tựa lưng, anh hơi nhăn mày, nhưng không nói gì, chỉ là mày kiếm chau lên, nói: “Ai nói muốn đuổi cô đi cơ?” Đôi mắt cũng khóa chặt lấy Tường Vi, nghiên cứu vẻ mặt cô.

Quả nhiên, chân mày Tường Vi càng nhíu chặt, nhìn Mai Linh đang nở nụ cười hả hê, không khỏi lo lắng cho cô ta, cô muốn tốt cho cô ta, cô ta không biết sao? Hắc Diêm Tước đâu phải là người đàn ông bình thường, anh ta là ác ma có vẻ ngoài anh tuấn, đã có bao nhiêu phụ nữ yêu anh ta có kết cục cô độc, Mai Linh sao lại bước vào cái bể khổ này?

Mai Linh không biết thói quen của Hắc Diêm Tước, nhưng cô thì biết thừa, tựa như lúc nãy, lúc anh từ trên giường ngồi dậy, chưa bao giờ cần ai giúp cả, điều này rõ ràng phạm vào kiêng kị của anh, mới rồi Mai Linh chủ động nhét gối vào sau lưng anh, anh cũng chỉ nhăn nhăn lông mày, không phản ứng gì, cô nhìn nhầm rồi chăng? Tên này lại bắt đầu chơi trò gì đây?

Mai Linh nghe lời Hắc Diêm Tước nói mà không khỏi mừng vui, quay đầu lại, trừng mắt với Tường Vi, sau đó nở nụ cười hả hê, giống như muốn nói với Tường vi: Đừng có tưởng mình đã là bà chủ nhà họ Hắc rồi, cuộc chiến tranh này, từ đêm qua vì cái bàn tay kia, giờ mới bắt đầu!

Tường Vi bĩu môi, chẳng nói một lời xoay người, đi vào phòng tắm.

“Tiên sinh, ngài đừng trách em nhiều lời, Tường Vi là người trông nom ngài, thế mà chẳng chăm sóc ngài cho tốt! Không ngờ, đêm qua em cũng chỉ nói cô ta đôi câu, cô ta liền tát em một cái, thật là hung dữ...”

Mai Linh thấy Tường Vi đi ra, lập tức ngồi bên giường, bưng tới cái khay lúc đầu cô ta mang vào, vui vẻ nói: “Đây là em đặc biệt dậy sớm làm vì tiên sinh đó.”

“Hả?” Anh nhướn mày, lạnh lùng kéo khóe miệng, híp đôi mắt đang nhìn lên, động tác Mai Linh ngồi bên giường, hiển nhiên đã chọc anh giận, nhưng anh ngầm chịu đựng, anh phải nghe xem tối hôm qua mình đã bỏ lỡ những gì.

“Đúng thế đấy đúng thế đấy, em nghe thím nói, tiên sinh thích ăn bánh mỳ nướng, đặc biệt dậy thật sớm…” Mai Linh nói dối không chớp mắt, thực ra món này là do mợ Hắc dậy sớm làm, cô ta đang lúc ngủ nướng còn chưa tỉnh, đã bị mợ Hắc dựng dậy, mợ Hắc hy vọng cô ta mai này leo lên đầu cành làm phượng hoàng.

“Cô ấy tát cô một cái?” Tất nhiên, cái câu ‘hả’ phía trên của anh không phải vì kinh ngạc cái sự sớm một chút của Mai Linh gì đâu, mà là con thỏ nhỏ ngày xưa, thế mà đánh người khác một cái tát, anh thấy hứng thú với điều này.

“Ơ?” Mai Linh lúc này
mới hiểu ra, thì ra tiên sinh vẫn còn đang nói về chuyện kia, “Đúng thế đấy, ngài không biết đâu cô ta ra vẻ, cứ như mình đã là bà chủ vậy, tiên sinh, chúng em chỉ là người làm, sao lại có thể vọng tưởng xa vời làm chủ nhân có phải không? Cô ta thật chẳng biết xấu hổ!”

Khóe miệng Hắc Diêm Tước nhếch lên một nụ cười không để ai phát giác được, đêm qua, đá anh vào hồ bơi, bất chấp hai chân anh, tuyệt nhiên bỏ đi, sau đấy, lại quăng cho Mai Linh một cái tát, anh thật muốn xem, con thỏ nhỏ này đến tột cùng là bắt đầu lột xác từ khi nào?

Xem ra, anh lại phải bắt đầu đánh giá lại những chiếc răng nanh dài của con thỏ nhỏ, những cái gai dài của Hắc Tường Vi rồi.

“Tiên sinh, thôi đừng nói đến cô ta nữa, hãy nếm một chút bánh mỳ nướng em nấu coi…” Lúc Mai Linh đang muốn gắp lên một miếng bánh mỳ nướng, Tường Vi từ phòng tắm đi ra, trong tay cô cầm một cái chậu không, một chén nước, đến ngay trước mặt Hắc Diêm Tước.

“Tiên sinh, trước khi ăn gì đó thì xin mời đánh răng!”

Tường Vi đưa ly nước đến trước mặt anh, đặt ngang trên miệng ly là một bàn chải đã có kem đánh răng, khóe miệng có chút ý cười, cô biết, như vầy chắc chắn chọc giận Hắc Diêm Tước, cô thừa biết nhưng mà, cô muốn cho Mai Linh thấy rõ ràng gã đàn ông này, bên ngoài lạnh lùng, trái tim lại tàn bạo đến mức nào!

Mai Linh nhìn chằm chằm hành động của Tường Vi, có hơi ngạc nhiên, cũng không dám nói gì, sắc mặt có chút khó coi, hình như cô ta đã quên mất điều này, thím có nói, tiên sinh có hơi thích sạch sẽ.

Trên thực tế, hành động này của Tường Vi, nếu là bình thường Hắc Diêm Tước sẽ giận tím mặt, nhất là trước mặt người ngoài!

Như thể có ý là, cô cười nhạo anh là kẻ tàn phế cuộc sống thường ngày cũng không thể tự lo liệu được!

Cô đang chọc tức anh! Nắm đấm của Hắc Diêm Tước nắm chặt lại theo bản năng, đôi mắt lạnh lùng híp lại trong đó thoáng qua một ánh lửa, cô phản ứng trước mặt Mai Linh có hơi kỳ lạ, điều này khiến anh nhẫn nại chịu đựng lửa giận, thực ra thì anh hận không được một cước đá bay cái người đàn bà om sòm Mai Linh này, nếu mà chân của anh có thể làm được mà nói! Nhất là khi cô ta dám ngồi trên giường anh!

Không thèm nói gì, Hắc Diêm Tước chuyên tâm đón lấy bàn chải đánh răng Tường Vi đưa, động tác ưu nhã nhét vào miệng. Ở bên trong đôi môi mỏng, ngay trước mặt hai người phụ nữ, thong thả ung dung chải răng!

Tường Vi ngạc nhiên, thế mà anh không nổi giận! Ngược lại giống như đế vương hưởng thụ cô phục vụ như thường! Mà anh tỏ thái độ dễ tha thứ cho Mai Linh, lần nữa làm cô ngạc nhiên!

Ánh mắt Mai Linh toàn là sự si mê, nhìn người đàn ông quyến rũ này, ôi…đánh răng cũng nam tính đến thế, nếu anh có thể mau mau đứng dậy, cô nhất định không thể chờ mà cởi áo nới dây lưng thần phục dưới cơ thể to lớn cao ngạo của anh ….ôi trời… chỉ nghĩ thôi đã làm cho người ta xôn xao….

Tường Vi liếc thấy sự si mê nơi Mai Linh, lông mày không khỏi nhăn thêm lần nữa, chẳng lẽ lại thêm một người đàn bà điên cuồng nữa sao? Gương mặt Mỹ Nhi vụt qua trong đầu óc cô, trái tim run lên, Mai Linh…. Nhớ lại cái chết của bác Hắc, lòng Tường Vi lần nữa rối loạn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện