Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Hoa Lệ Xoay Người (2)


trước sau

“Ha ha, tôi đưa cô đi xem nhé, đây đều là tác phẩm mới ra của kim cương ‘hồn’”. Nói đến châu báu, Hà công tử mặt mày hớn hở lôi kéo Tường Vi đi về phía mấy quầy thủy tinh bên kia.

Từng thứ châu báu chói mắt tỏa ra ánh sáng như muốn tổn thương đôi mắt cô. Cô vốn chẳng hề muốn xem mấy thứ được gọi là châu báu này, cô chỉ muốn gặp Tiểu Trạch - con trai bảo bối của cô!

“Ừhm…cái đó, Hà tiên sinh này, tôi muốn đi toilet một tý có được không?” Tường Vi khẽ chau mày, cười nói xin lỗi, thậm chí chẳng đợi Hà công tử phản ứng gì cô đã kéo váy lên, lễ phép khom người rồi xoay người đi…

“Ơ….” Đó không phải hướng nhà vệ sinh! Hà công tử chưa nói hết lời thì người đẹp đã nhanh chóng biến mất trong dòng người.

Bên ngoài hộ trường của kim cương ‘hồn’, dưới màn đêm, không khí đã bắt đầu lạnh lẽo và khô ráo, rất nhiều xe ô tô đẳng cấp quốc tế đậu ở bên lề đường rộng rãi, vùng này là nơi đắt đỏ, người đến chẳng sang cũng quý.

Lúc này, một chiếc xe Bugatti Veyon dòng thể thao sang trọng vững vàng dừng lại.

Cửa xe mở, một đôi chân tuyết trắng mảnh khảnh đạp lên đôi giày da phiên bản thịnh hành nhất làm từ sợi tổng hợp Snos, người đẹp thần thái tự nhiên bước xuống từ chiếc xe sang trọng, lập tức ở bên kia, Hắc Diêm Tước ra, cô gái chăm sóc theo sát sau lưng anh, đẩy xe lăn, dịu dàng nói khẽ: “Tước, anh có muốn vào luôn không?”

Hắc Diêm Tước gật đầu một cái, chuyện xã giao, tránh được anh liền tránh, chẳng qua anh chính là cổ đông lớn nhất đứng phía sau kim cương ‘hồn’ cho nên anh cũng coi trọng buổi dạ vũ tối nay, hy vọng rẳng kim cương ‘hồn’ có thể một bước từ xã hội thượng lưu tiến ra thị trường.

“Hắc tổng, cuối cùng ngài cũng tới, mời vào mời vào!” Hà công tử lúc này đã ra ngênh đón.

Bản mặt như núi băng của Hắc Diêm Tước, trước sau như một luôn lạnh lẽo, Mỹ Nhi chậm rãi đẩy anh tiến vào hội trường.

“Tối nay tất cả vẫn tốt chứ?”

“Hoàn toàn không có vấn đề gì, Hắc tổng cứ yên tâm, tối nay sẽ là một đêm không ngủ tuyệt vời!” Hà tổng liếc mắt nhìn Mỹ Nhi, lại nhớ đến Tường Vi, Mỹ Nhi vẫn đẹp hơn một chút, trong lòng anh ta cười thầm, mình vớ được của quý rồi!

“Ha ha, Hà công tử, sao không thấy người đẹp bên cạnh anh đâu?” Mỹ Nhi liếc nhìn chung quanh nhưng không thấy Tường Vi.

“Cô ấy đi toilet rồi, ha ha.” Hà công tử hiểu ý ngay tắp lự, vừa đi vừa nhỏ giọng với Mỹ Nhi: “Chẳng trách nào mà cô lại cự tuyệt tôi, thì ra là đi cùng Hắc tổng, ha ha ha. … Nhưng mà cô ta cũng không tệ, tôi thấy hài lòng…”

Mỹ Nhi cười duyên một cái, nháy mắt với Hà công tử, cố ý dùng giọng nói không nhỏ không lớn, vừa đủ để Hắc Diêm Tước nghe được: “Anh biết đấy, cô Thẩm chủ động nói là muốn đến, Hà công tử, tôi thấy trong trò chơi tối qua, cô Thẩm chọn anh cũng là có ý đấy, anh phải nắm bắt cho tốt nha!”

Hà công tử sang sảng cười lớn, bọn họ không thấy được, gân xanh trên gương mặt người đàn ông ngồi xe lăn mơ hồ nổi lên.

Tường Vi vừa nghĩ đến tình thế cấp bách hỗn loạn một lần, liền dốc sức tìm kiếm bóng dáng Tiểu Trạch và Tưởng Diệp, cô vừa chạy vừa thở hổn hển, cố tránh những nơi có người, tìm kiếm trong tất cả các góc, nhỏ giọng hô: “Tiểu Trạch … Tiểu Trạch…”

Chợt cô thoáng thấy chỗ khúc quanh có bóng lưng một bé trai, lòng cô căng
lên, vội vàng chạy qua đó: “Tiểu Trạch ___”

Nâng váy, vài ba bước chạy đến sau lưng bé trai, kéo bờ vai bé nhỏ của nó, hơi nước lập tức xông lên mắt, bé trai quay đầu---

“Cô là ai?” Bé trai bực mình hỏi.

Tường Vi sững sờ buông tay, “Đúng, xin lỗi, …, nhận lầm người…”

Hai vai rũ xuống vì thất vọng, cô hít hít lỗ mũi, thầm chửi mình ngu, nhớ con đến điên rồi nên mới có thể nhận bừa cả đứa trẻ khác!

Thở dài một tiếng, ngay lúc Tường Vi muốn xoay người, một giọng nói trong trẻo vọng lại từ phía sau___

“Xem ra cô không hề chết tâm nhỉ, không phải đã nói là sẽ chờ tin tức của tôi à?”

Tưởng Diệp im hơi lặng tiếng đi ra từ sau lưng Tường Vi.

Tường Vi kinh ngạc quay đầu, nước mắt thật vất vả mới ngừng được, vì tâm trạng kích động mà mắt cô lại nóng lên!

“Tưởng Diệp? Anh ở đây thật?” Cô nhìn Tưởng Diệp một thân đang mặc quần áo bó sát màu đen, kích động nắm tay anh ta, “Tiểu Trạch đâu? Tưởng Diệp anh cho tôi được nhìn thấy Tiểu Trạch được không?”

Tưởng Diệp thở dài, lúc nãy anh ta vô tình thấy Tường Vi giống như một con ruồi mất đầu bay loạn bốn phía, anh ta mới hiểu ra rằng nếu không nhanh ngăn cô lại, hành động có thể gặp cản trở mất, anh ta cất giọng hơi không kiên nhẫn, “Cô có biết là cô làm như vầy sẽ phá hỏng chuyện lớn của bọn tôi không hả?”

“Thật là xin lỗi… tôi… tôi chỉ vội vã muốn gặp Tiểu Trạch thôi…” Không phải người làm mẹ, sao hiểu được tâm tình của cô? Thai nghén mười tháng, ngậm đắng nuốt cay nuôi con, cho dù trong những lúc đen tối mưa sa gió giật cũng chưa từng nghĩ đến việc buông bỏ đứa bé, chia lìa lâu như thế cô đã sắp không chịu nổi! Cô thật vô cùng nhớ Tiểu Trạch…

“Tôi biết rồi, tôi cam đoan với cô mà, tôi vốn là định khi làm xong việc sẽ mang Tiểu Trạch đi gặp cô, không ngờ cô lại tự động chạy đến đây!” Nếu mà biết trước, ban đầu hắn chẳng nên mềm lòng, Tưởng Diệp cười khổ một cái, “Cô tỉnh táo lại đi! Tối nay không hề đơn giản như cô tưởng đâu!”

Hít sâu mấy cái, Tường Vi gật đầu, “Tốt, tôi bình tĩnh, tôi bình tĩnh ngay đây! Anh cần tôi phối hợp như thế nào?”

Tưởng Diệp nhăn mày, cẩn thận kéo Tường Vi vào một chỗ kín, “Tường Vi, cô nghe kỹ đây, tôi không muốn nhiệm vụ lần này trở nên phức tạp, một lát nữa Tiểu Trạch sẽ thâm nhập hội trường, việc cô phải làm là tránh đi không để nó phát hiện ra cô ở đây, nếu không nó sẽ phân tâm!”

“Nhưng mà tôi nghe nói công tác an ninh tối nay là do Hắc thị đảm nhiệm, tôi lo…” Đây mới là chuyện làm con người ta lo lắng, Tường Vi cảm thán tại sao cha con họ lại xung đột nhau như thế này?

Một bên thì muốn trộm châu báu đi, một bên lại muốn bảo vệ châu báu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện