"Cho dù là ai, cha
nuôi đều đã nói, đêm nay đống châu báu này phải nằm trong tay, huống chi đêm nay là cơ hội khó có được.'" Tưởng Diệp giải thích: "Tường Vi, em
hãy nghe anh nói, không có chuyện gì đâu, phải có lòng tin với anh, với
Tiểu Trạch, được không?"
"Ừ....Em biết rồi! Tưởng Diệp, anh hãy
đồng ý với em, đảm bảo sự an toàn của Tiểu Trạch!" Thấy vẻ mặt của Tưởng Diệp nghiêm túc, Tường Vi gật đầu đồng ý.
"Yên tâm! Đừng để biết kỳ người nào nghi ngờ, ngoan ngoãn trở về đi!"
Tưởng Diệp gật đầu với cô, rồi xoay người biến mất khỏi góc khuất.
Tường Vi ông ngực kích động, hít sâu vài hơi, sau khi bình tĩnh lại, cô nhấc eo, đi về phía đại sảnh lễ hội.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Tường Vi vừa đi vào đại sảnh, lập tức nhìn thấy Hà công tử đang tìm cô!
"Cô Thẩm, tôi nói cô đã đi rồi đó chứ, ha ha." Hà công tử nhìn sắc mặt
Tường Vi hơi tái nhợt, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy, có chỗ nào
không thoải mái sao?"
Tường Vi lắc đầu: "Tôi không sao, ngại quá đã để anh đợi lâu."
"Cô không có việc gì là tốt rồi, ha ha, lễ hôi cũng sắp bắt đầu rồi, đến
đây đi, người đẹp, tôi đi cô đi chào hỏi khách trước.... ....."
"Thì ra Hà công tử đau khổ vểnh mông trông chờ bạn gái, chính là Thẩm, tiểu thư, đây sao?"
Hà công tử chưa nói hết lời, một giọng nói lạnh lùng như cơn gió lạnh
trong đêm đông truyền đến, làm cả người Tường Vi chấn động run rẩy.
Cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, lại gặp anh ta ở chỗ này! Cô nghĩ
rằng Mỹ Nhi nói muốn ở cùng nên Hắc Diêm Tướng không đến đây, cô hoàn
toàn không ngờ.... ....
"Ha ha, tổng giám đốc Hắc, để ngài chê
cười rồi." Hà công tử hoàn toàn không nhìn thấy giữa họ giữa giông bão,
chủ động kéo cánh tay Tường Vi "Hôm nay thật hy vọng có thể nhảy cùng
Thẩm tiểu thư một điệu."
"Ôi, Hà công tử, ngài không biết, Thẩm
tiểu thư chính là người chăm sóc Tước, tôi còn chưa cảm ơn cô ấy đã chăm sóc Tước giúp tôi, ha ha, đêm nay Thẩm tiểu thư gặp mặt Hà công tử thật tốt, Tước ở đây có tôi chăm sóc được rồi." Mỹ Nhi cười tươi, cô ý nói
thân phận hèn mọn của Thẩm Tường Vi.
Tường Vi chau mày, trong
lòng lo lắng tình huống Tiểu Trạch và Hắc Diêm Tước cùng ở đây! Ngộ nhỡ
gặp được thì làm cái gì mới được?
Hắc Diêm Tước ngồi trên xe lăn, nhíu chặt lông mày, trước khi ra cửa anh có thông báo với cô, đừng chạy loạn khắp nơi, cô gái này lại không nghe lời anh, lại thông đồng lén
lút qua lại với tên họ Hà!
Cô gái đáng chết, lại không chịu nổi tịch mịch!
Bất tri bất giác nắm chặt nắm đấm, anh nhấn nút xe lăn, xoay người lạnh
giọng nói với Hà công tử: "Hà công tử, không bằng hai người nhảy một
điệu, thế nào?"
"Ha ha, Hà mỗ cung kính không bằng tuân lệnh rồi!"
Tường Vi nghe được sự ớn lạnh làm người ta kinh hãi run rợ từ trong lời nói
của Hắc Diêm Tước, nhưng cô chuyển hướng nhìn về phía mọi người đang múa trong sàn nhảy thì có chút chần chờ: "Cái đó... Tôi..."
"Thẩm tiểu thư, chắc Hắc luôn có nhã hứng với cái này, không bằng chúng ta cùng múa một điệu."
Hà công tử không thể chờ đợi lôi kéo Tường Vi, hòa vào sàn nhảy, tiếng
nhạc du dương vang lên trong phòng khiêu vũ, Tường Vi bị lôi kéo theo
nhịp của Hà công tử, cước bộ loạn xạ, thậm chí có mấy lần còn dẫm lên
giày của anh ta, một đôi mắt bất an nhìn xung quanh.... ......
"Thực xin lỗi Hà công tử, thật ra tôi muốn nói, tôi không biết khiêu vũ!"
"Ha ha, không sao, thả lỏng, đi theo bước chân của tôi là được!"
Tường Vi cúi đầu nín thở, thậm chí cô cũng không quay đầu lại nhìn ánh mắt
Hắc Diêm Tước, chỉ cảm
thấy sau lưng họ có một đôi mắt sắc bén đang muốn khoét lưng cô!
Ông trời ơi, ngàn vạn lần đừng để anh ta nhìn thấy Tiểu Trạch, được không?
Nhưng đúng lúc Tường Vi nhắm mắt cầu nguyện, đột nhiên.... .....
Có một cô gái đứng trong góc nhỏ giọng nói: "Đứa bé này ở đâu ra.... ...." Ngay sau đó một giọng nói non nớt vang lên: "Thật xin lỗi, tiểu thư,
không cẩn thậm dẫm lên giày của ngài rồi, thật xin lỗi."
Giọng nói này truyền vào lỗ tai Tường Vi!
Lòng cô như sợi dây cung kéo căng!
Bỗng chốc cô mở mắt ra, theo tiếng nói nhìn lại, một màn vừa rồi gây náo
loạn biết bao, rất nhanh, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện từ trong đám
người.... ...
Tiểu Trạch.
Tường Vị chợt cảm thấy bị nghẹn họng! Trong chớp mắt đôi mắt xuất hiện một màn sương.
Một bé trai trắng nõn mặt tây trang màu đen, là con của cô! Thằng bé gầy
đi, cô rất nhớ nó, cũng thật lo lắng cho nó, Tiểu Trạch rất hồn nhiên và rất thiện lương, vì năm đó cô lái xe rơi xuống biển tự tử, làm tổn
thương đến thai nhi, khiến cho Tiểu Trạch từ nhỏ rất yếu ớt, thậm chí
sau khi sinh không lâu, còn bị di truyền chứng nóng nãy từ cha thằng bé.
Mấy năm đó thật vất vả, không có ai biết được chuyện này, ngoại trừ cô!
Đây là Tiểu Trạch của cô, cô rất muốn xông lên phía trước, liều mạng ôm lấy con mình, cho cô một vạn ước nguyện, cô chỉ muốn con cô bình an!
"Làm sao vậy?" Hà công tử phát hiện sự khác thường của cô, không nhịn được hỏi.
Tường Vi nhanh chóng hồi phục tinh thần, ấp a ấp úng nói: "Không có, không có gì.... ......."
"Có phải không thoải mái không?"
Trong đầu Tường Vi nhớ đến lời nói của Tưởng Diệp, nhớ đến lời cô của cô
nói....... cần phải ưỡn ngực, mạnh mẽ kìm nén nước mắt sắp chảy ra:
"Không có, không có, ha ha, Hà công tử, không bằng chúng ta nhảy một
điệu nhạc đi?"
Ánh mắt cô nhìn xuyên qua bả vai của Hà công tử,
chăm chú nhìn vào hướng đi của Tiểu Trạch, phía sau là chỗ Hắc Diêm
Tước, cô chỉ có thể dựa vào vóc dáng hấp dẫn của mình để ngăn cản tầm
mắt của anh ta, tránh cho anh ta chú ý đến Tiểu Trạch....
Đúng rồi, cứ làm như thế!
Vì vậy cô nắm tay Hà công tử, đột nhiên hoa lệ xoay người, đối mặt với Hắc Diêm Tước, trong ánh mắt tràn ngập ý khiêu khích, khóe môi đỏ mọng hơi
nhếch lên, lập tức thay đổi thần sắc quyến rũ, hai tay mập mờ lướt qua
đường cong trên gương mặt Hà công tử, lập tức trượt xuống bờ vai anh ta, rồi đến lồng ngực, từng hành động kia đều khiêu khích, chỉ có anh mắt
kia giao với ánh mắt của Hắc Diêm Tước, giống như đang nói: "Người què
này, có bản lĩnh thì bắn tôi đi!"