Đã từng có một bài thơ nhỏ giống như vầy, cô tới tới lui lui, yên lặng nhắc đến, mỗi một lần đọc, nước mắt đều rơi lã chã.
“Đi qua đi lại, liền giải tán, nhớ lại đều phai nhạt; nhìn tới nhìn lui,
liền mệt mỏi, ánh mắt cũng tối sầm; lắng lắng nghe nghe, liền tỉnh, bắt
đầu thầm oán; quay đầu phát hiện, không thấy được người
Hai tháng sau.
Lễ Giáng Sinh sắp đến, tuyết rất dầy rất dầy rơi xuống trong đêm đông.
Thành lũy của Hắc gia, cảnh tượng mấy năm khó gặp, từ một thế giới của
đen tối, biến thành một mảnh tuyết trắng xóa.
Hoa Tường Vi
trong vườn đều đã tàn tạ, vậy mà nhánh cây vẫn đứng thẳng như cũ, từng
tầng tuyết trằng thuần khiết bao trùm lên, mặc dù lạnh lẽo, lại có vẻ
đẹp đặc biệt, làm cho người ta bị hấp dẫn sâu sắc.
Nơi đây đã
từng là một khoảng nhà thủy tinh hoang vu trong suốt, vậy mà giờ đây
đang có một bóng người đội khăn trùm đầu bận rộn bên trong.
“Tường Vi tiểu thư, đang là giữa mùa đông, cô nên nhanh vào trong nhà đi! Lạnh lẽo hại thân thể cũng không tốt!”
Người giúp việc vừa đi vào, liền thấy Tường Vi đang dùng cái quốc cào đất, thở hồng hộc đảo lộn chỗ đất kia.
“Không có chuyện gì, tôi không lạnh. Tôi muốn mau mau gieo toàn bộ hạt giống xuống, năm sau là hoa có thể nở!”
Tường Vi quay đầu nhìn thoáng qua người giúp việc, khóe miệng khẽ mỉm cười,
đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới, cô vội vàng nói: “Mau mau đóng cửa lại, những hạt giống này vừa xuống đất chưa lâu, gặp lạnh sẽ rất chậm
lớn đấy.”
“Ah, thật xin lỗi, tôi sẽ đi đóng cửa!” Người giúp
việc gật đầu một cái vội vàng chạy đến, đóng chặt cửa thủy tinh lớn,
“Tường Vi tiểu thư, nơi này trở thành nhà ấm, hơn nữa cô lại một lần nữa gieo hạt giống xuống, nhưng nơi này là … Cô xác định làm như vậy sao?”
Người giúp việc không hề quên, nơi đây từng là một trong những cấm địa của Hắc gia!
Kể từ sau khi tiên sinh biến mất, đã hai tháng, vẫn không có tin tức tiên sinh sống xót.
Mợ Hắc
đã muốn làm tang sự cho tiên sinh rồi, nhưng Tường Vi tiểu thư phản đối mãnh liệt, cô bảo muốn chờ thêm một chút, tiên sinh nhất định sẽ
trở về!
“Ừ, đợi đến năm sau, nơi này nở đầy hoa, chúng ta liền
gỡ lều bố trước đó đã dựng ở đây xuống, để chỗ hoa Tường Vi này ra ngoài nhà kính, đến lúc đó nhất định sẽ rất đẹp rất đẹp…”
Tường Vi
gật đầu cười, cũng không dừng công việc trong tay lại, khuôn mặt vì làm
việc tay chân mà dâng lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, giữa trời đông giá lạnh, cô vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp với một trái tim ấm áp.
“Tường Vi tiểu thư…..Sao người lại khổ như vậy chứ!” Người giúp việc thở dài một hơi, giúp Tường Vi đứng lên.
Nghe nói, tài phiệt Hắc thị hiện tại cũng chìm trong rối loạn! Quần long vô
thủ (quân không có tướng), hơn nữa còn kéo tới một tên cướp không
đầu, chiếm đoạt tài phiệt Hắc thị, đây chính là tâm huyết của tiên sinh nha!
Đừng nói Hắc thị, ngay cả nhà họ Hắc, đều muốn loạn lên!
Mợ Hắc nghiễm nhiên một bộ dáng chủ nhà, Mai Linh coi mình là nữ chúa, tùy ý ức hiếp người dưới, trên dưới nhà họ Hắc, lòng người hoảng sợ!
Nếu không phải chú Hải bảo vệ, chỉ sợ Tường Vi tiểu thư đã sớm bị bọn người mợ Hắc đuổi ra khỏi cửa!
“Không có việc gì, chỗ này còn thừa một chút, tất cả hạt giống cũng có thể
gieo tốt lắm nha!” Tường Vi mỉm cười hiểu rõ, gật đầu với người giúp
việc, sau đó lại lật đất lên.
Anh không có chuyện gì! Anh nhất định sẽ trở về! Cô tin chắc!