“Cũng phải, tiên sinh chưa chắc đã có thể trở về….Hiện tại cũng không có ai quản lý nhà kính….”. Người giúp việc thở dài nói.
“Câm miệng! Anh ấy nhất định sẽ trở về! Sau này cô không được nói những lời
như thế!” Tường Vi dừng động tác trong tay, lớn tiếng phản bác, “Anh ấy
vẫn còn sống!”
“Nhưng mà….” Người giúp việc còn chưa nói hết, lập tức bị một âm thanh lạnh lẽo bão gió xen vào.
“Hắc Tường Vi! À không, nên gọi cô là Thẩm Tường Vi mới đúng! Cô làm sao còn có mặt mũi mà sống ở chỗ này?” Mai Linh mặc một cái áo khoác thật dày,
trên bả vai còn tung bay một chút tuyết, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, giống như quý phụ châu Âu, đi giày cao gót, từng bước từng bước đi vào
trong nhà kính!
“Mai Linh! Cô đứng lại!” Tường Vi chợt xông lên phía trước, ý đồ kéo Mai Linh ra, “Cô giẫm lên hoa tường vi của tôi rồi!”
Những thứ kia là Tường Vi mấy ngày qua đến giờ, thật vất vả mới trồng vào
trong, vừa mới này mầm một chút, Mai Linh lại làm như không thấy mà giẫm lên, chà đạp những mầm non mềm mại vừa mới mọc ra.
“A! Cô muốn
làm gì!” Mai Linh dưới tình thế cấp bách bị Tường Vi kéo sang một bên,
lảo đảo mấy bước! Cô ta giận quá không kìm được mà rống lên: “Thẩm Tường Vi! Cô rốt cuộc còn muốn ở nơi này làm mưa làm gió bao lâu! Đừng tưởng
rằng có chú Hải làm chỗ dựa cho cô, mà cô có thể muốn làm gì thì làm!
Tôi cho cô biết, mợ tôi mới là người nhà họ Hắc, chỉ có bà mới có thể
trông coi tất cả mọi thứ ở
Hắc gia, mà tôi là cháu gái của mợ, còn cô
thì sao, cô cái gì cũng không phải, cũng chỉ là con hoang của nhà họ
Thẩm, cô không có tư cách ở lỳ chỗ này nữa!”
“…..” Tường Vi không nghe cụ thể Mai Linh nói những gì, ngồi xổm xuống, cẩn thận xử lý mấy mầm non bị Mai Linh giẫm hỏng.
“Thẩm Tường Vi, tôi nói chuyện với cô! Có nghe hay không!” Mai Linh không thể nhịn được sự coi thường của Tường Vi, mắt thấy giầy cao gót sẽ giẫm lên người Tường Vi___
“Tường Vi tiểu thư, cẩn thận!” Người giúp việc vội vàng lao đến, kéo Tường Vi ra, Mai Linh hụt chân một cái, ngã xuống đè lên những cành non của Tường Vi.
“Mai Linh!” Tường Vi đau lòng hô lên một tiếng!
Mai Linh bị âm thanh trách cứ của Tường Vi làm cho trố mắt một hồi lâu, cô
ta không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm Tường Vi, “Thế nào, đau
lòng những thứ thối tha này? Tôi càng muốn đạp, đạp đến lúc cô chịu đi
mới thôi!”
Nói xong, chân Mai Linh lại không chút kiêng kỵ chà đạp những chồi non mới nảy!
“Người nên đi khỏi chỗ này là cô, không phải tôi!” Tường Vi cầm cái quốc lên,
ra vẻ sẽ quăng vào chân Mai Linh ! Mai Linh sợ hãi vội vàng thu chân, oa oa kêu to lên!
“Thẩm Tường Vi, cô nổi điên cái gì! Cô dám đuổi đánh tôi thử xem!”