Mai Linh vừa dứt lời, liền đứng lên khỏi sa - lon, đi tới trước mặt Tường Vi, bịch một tiếng quỳ xuống!
Tường Vi sững sờ, không ngờ cô ta lại dùng cách này…
Bịch bịch bịch! Mỗi một tiếng vang lên là một lần Mai Linh dập đầu xuống sàn nhà, Mai Linh là một người đàn bà cương liệt, không bao giờ để mình
phải chịu ấm ức! Với tính cách cô ta thì cô ta không dám động vào Tường
Vi thứ nhất là vì người cô dữ tợn kia, thứ hai là không muốn chuyện tối
mai bị hỏng mất, cho nên không thể làm gì khác là ra hạ sách này! Cái
trán dập xuống sàn nhà tạo ra tiếng vang bịch bịch, cô ta thề, rồi cô ta sẽ trả lại cái nhục này rất nhanh!
“Tường Vi tiểu thư, cô hãy
tin Mai Linh đi, nếu là do nó làm, nó tội gì tự uất ức mình chứ!” Mợ Hắc thấy cảnh này cũng kinh hồn bạt vía, bà ta tin rằng chuyện này không
phải do Mai Linh làm.
“…” Tường Vi cũng bị Mai Linh làm cho giật mình! “Mai Linh… cô … đứng lên đi!”
Dù Mai Linh có làm thật, cô cũng không muốn thấy máu cô ta văng khắp nơi, cô không phải là một người tàn nhẫn như thế.
“Cô chịu tin tôi rồi ư? Tường Vi, mấy ngày qua tôi bận chăm lo khuôn mặt bị thương, làm gì có thời gian đến nhà kính!” Mai Linh vừa dập đầu, khóe
mắt vừa rưng rưng, nhưng ánh mắt cô ta vô cùng sắc nhọn, xem ra mầm mống thù hận đã chôn giấu rất sâu!
“Tường Vi tiểu thư, xin cô hãy tin Mai Linh!” Mợ Hắc cầu khẩn.
Tường Vi hít sâu một hơi, nhìn kỹ bọn họ, vẻ mặt họ không giống như đang nói
dối. Vậy thì là ai đã phá nhà kính? Phá hủy hy vọng của cô?
Chợt trong đầu cô thoáng qua một gương mặt điên cuồng!
Trong lòng cô khẽ động, là anh sao?
Nếu không, trừ Mai Linh ra cô không nghĩ được ai khác nữa…
Nếu là thế thật, vậy có phải anh sắp trở về không? Nhưng nếu thế thật, vậy tại sao anh phải phá hủy hy vọng của cô?
Trên đời này, chỉ có anh là không bao giờ muốn nhìn thấy hoa tường vi nở
trong nhà kính, còn có ai không muốn bất kể kẻ nào tự tiện ra vào nhà
kính sao?
Tâm tư Tường Vi nổi sóng, là anh thật sao?
Trong lòng cô có quá nhiều nghi ngờ, đau đớn một chút, thậm chí là kích động, thật là anh sao?
Nhà kính tan tành một lần nữa, có phải nghĩa là anh sắp trở lại không? Bởi
vì cô mãi mãi nhớ rõ, đen tối, xấu xa mới là thế giới anh sinh tồn!
Nhưng lại có rất nhiều điều không xác định được, thậm chí cô không dám chắc, sợ tất cả chỉ là do mình ảo tưởng….
Bờ vai Tường Vi sụp xuống trong nháy mắt, cô giống như kẻ mất hồn xoay
người che ngực rời đi, phía sau là tiếng mợ Hắc và Mai Linh không ngừng
chứng minh trong sạch.
Đêm ấy, Tường Vi ở trong nhà gỗ nhỏ, một
mình trằn trọc, nhìn bầu trời đêm lạnh lẽo mà trong trẻo bên ngoài cửa
sổ, nhớ lại những ngày khi còn nhỏ ở trong vườn tường vi, dần dần chìm
vào mộng…
Trong mộng, cô thấy khuôn mặt mẹ đang khóc thầm, thấy
khuôn mặt cha giận dữ, thấy khuôn mặt đáng sợ của cô, thấy khuôn mặt mìm cười của Nhã ca… Dần dần, cô thấy khuôn mặt anh, vẫn lạnh lẽo, âm trầm, điên cuồng….
Chợt cô thấy anh nhếch miệng lên nở một nụ cười tà
lạnh, sau đó
chậm rãi moi khăn tay, nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng, khi
khăn tay lộ ra, cô kinh sợ thấy trên đó có vết máu tươi!
“A__” Tường Vi sợ hết hồn, đột nhiên giật mình tỉnh giấc!
Bỗng chốc, vết máu đột ngột xuất hiện trước mắt cô! Tường Vi liên tục sợ
hãi! Dưới ánh trăng, cô nhìn hình người đang ngồi trên mép giường mình,
“Mai Linh!”
Tường Vi vội vàng mở công tắc đèn. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt loang lổ máu của Mai Linh, rất là ghê người!
“Đánh thức cô sao?” Mai Linh hỏi bình thản, vết thương cũ trên mặt còn chưa
khỏi, lại thêm vết thương do dập đầu, khuôn mặt trái xoan mỹ lệ sưng
lên, khiến Tường Vi nhìn mà không đành lòng. Mai Linh để ý nhất chính là vẻ bề ngoài, mà nay, vì chứng minh trong sạch, không tiếc dùng phương
thức quyết liệt này.
“Đã muộn thế này, sao cô vẫn còn ở đây?” Tường Vi chậm rãi ngồi dậy, nhăn mày hỏi.
“Tường Vi, nhà kính thật sự không phải do tôi phá, tôi thề với trời!” Mai Linh kiên trì nói, “Tôi sợ cô vì chuyện này mà hiểu lầm tôi, tối mai không
đi trình diễn thay tôi nữa!”
“Không phải cô cũng nói chuyện nào ra chuyện đấy ư? Với lại tôi thật không chắc tôi có giúp được cô không?” Tường Vi thở dài.
“Tường Vi, tôi biết cô là người tốt!” Mai Linh mở cờ trong bụng, vội vàng lôi
Tường Vi dậy, “Nào, nhân lúc bây giờ có chút thời gian, chúng ta luyện
đi vài bước đi, tôi sợ đã lâu như vậy không trình diễn, cô lụt nghề mất
rồi.”
“Bây giờ?” Tường Vi bất đắc dĩ, “Đã hơn nửa đêm rồi đấy!”
“Ngày mai tôi phải sang bên kia sớm để sắp xếp, bảy giờ tối, tôi sẽ cho lái
xe tới đón cô.” Mai Linh nói, trong mắt thoáng qua một tia âm ngoan.
“Ừ, vậy cũng được.”
Khẽ gật đầu, Tường Vi không thể làm gì hơn là rời giường, đến bên Mai Linh nghiêm túc tập tành.
Bảy giờ tối thứ hai.
Do buổi tối đông rất lạnh, Tường Vi bọc mình thành một cái bánh chưng,
ngồi xe chú Hải, đi thẳng tới địa điểm Mai Linh đã chỉ định.
Trước khi xuống xe, chú Hải vẫn không yên tâm, bèn dặn, “Tường Vi tiểu thư, tám giờ chú tới đón cháu nhá?”
“Hi, thôi không cần đâu ạ, cháu cũng không biết lúc nào mới xong, chú yên
tâm, tự cháu về được mà.” Tường Vi cười dịu dàng, sắc mặt vẫn hơi tái,
dù sao gió lạnh thấu xương, hơn nữa cô chưa hồi phục hẳn.
Chú Hải nhíu chặt lông mày, không thể làm gì khác là gật đầu, “Vậy cháu nhanh vào đi, bên ngoài lạnh lắm!”
Tường Vi gật đầu, ôm cơ thể lạnh lẽo, nhanh chóng đi vào.
Chú Hải nhìn bóng lưng đơn bạc của cô, chau mày, ở trong xe suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhấc điện thoại bấm một dãy số….