Tường Vi nằm mơ cũng không ngờ, nơi Mai Linh bảo cô đến lại là một chiếc du thuyền đèn đuốc sáng trưng hào hoa mỹ lệ.
Dưới sắc chiều tà lành lạnh, mặt biển mênh mông trắng bạc phản xạ ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt như một tấm gương. Chiếc thuyền trắng to lớn, phát
ra ánh sáng cực kỳ lấp lánh, thủy tinh ngũ sắc phát sáng, trong màn đêm
phô ra một cảnh tượng xa hoa lãng phí, làm cho vùng biển này trở nên mê
ly kỳ diệu trong nháy mắt.
Đây là một trong những du thuyền được mệnh danh là xa hoa nhất trên thế giới, ‘Vương hậu Mary số hai’, khởi
hành từ Scotland, đi từ bán cầu Tây sang bán cầu Đông, dừng chân bên hải cảng xinh đẹp này, giúp các phú hào quý tộc hưởng lạc.
Đến lúc
gió biển lạnh thấu xương thổi phất qua gương mặt Tường Vi, cô ngồi xuống co rúm lại, túm chặt cô áo, nhìn thấy Mai Linh đang đứng ở lối vào du
thuyền vẫy tay với cô.
Cảnh này làm cô nhớ tới ‘Titanic’ của
nhiều năm trước, câu chuyện tình yêu buồn và đẹp, hình như cũng ở trong
một buổi đêm như thế này.
“Tường Vi, mau lên đây! Ở đây này!” Mai Linh vừa vẫy tay, vừa gọi Tường Vi.
Tường Vi gật đầu, hít sâu một hơi, đi tới chỗ Mai Linh, tối nay… tâm thần cô hơi thấp thỏm.
Khi Tường Vi đi theo Mai Linh vào trong du thuyền, cô bị khung cảnh nam nam nữ nữ cuồng hoan trên sàn tàu dọa sợ. Cô cứ nghĩ đây sẽ là một buổi
trình diễn thời trang chuyên nghiệp chứ.
“Mai Linh, cô có chắc đây là chỗ trình diễn thời trang sao?” Tay đã lạnh cóng của Tường Vi túm chặt áo.
“Dĩ nhiên rồi, trình diễn ở trong kia cơ, cô đừng lo, bên trong không lạnh
đâu.” Trong mắt Mai Linh lóe lên, do vết sẹo, cô ta vừa lên thuyền đã
trùm một cái khăn lụa lên mặt, “Người tới đây hôm nay đều là những ông
chủ lớn, trình diễn thời trang tổ chức trên tầng ba, giờ tôi sẽ đưa cô
đi thay quần áo.”
Tường Vi gật đầu, đi ngang qua bên những đàn
ông và phụ nữ đang vui vẻ kia, cô hơi lo lắng, nhưng không thể nói rõ,
không thể làm gì khác là lặng lẽ đi theo sau lưng Mai Linh lên tầng ba.
Đây lại là một thế giới đầy màu sắc khác nữa.
“Tường Vi, cô nhìn sân khấu trình diễn nhé, lát nữa cô sẽ là người thứ chín ra trình diễn, tôi đưa cô vào trong thay quần áo trước.” Lên tới tầng ba,
Mai Linh dẫn Tường Vi tới phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ có
mở máy sưởi nên rất ấm áp, hương thơm bốn phía. Tường Vi khó tin mà mở
to hai mắt, nhìn những người con gái xinh đẹp đi tới đi lui bên trong,
trong lòng có hơi ngần ngại, “Mai Linh, chuyện này…”
“Quen rồi
thấy cũng bình thường, người mẫu thay đồ đều thế mà.” Mai Linh đã tập
mãi thành quen với cảnh một đám phụ nữ xích lõa đi tới đi lui.
Nhưng Tường Vi thì không, mặc dù những người mẫu này vóc người nổi bật, nhưng lại không ngần ngại đi tới đi lui trước mặt người lạ, làm cho Tường Vi
cực kỳ lúng túng, “Nhưng mà, không phải là trình diễn trang phục mùa
đông sao?”
“Dĩ nhiên, cô phụ trách phần trình diễn trang phục
mùa đông, mấy cô ấy thì trình diễn nội y.” nói xong, Mai Linh đẩy mạnh
Tường Vi vào trong một phòng thay đồ kín, cầm một bộ lễ phục phong cách
châu Âu cao quý màu vàng kim đưa cho Tường Vi, “Đây là trang phục của
cô, cô thay nhanh một chút nhé, chẳng mấy chốc là bắt đầu rồi.”
“Ừ.”
Màn trình diễn thời trang
hoa lệ, trên du thuyền ‘Vương hậu Mary’ đã bắt đầu!
Tường Vi đã thay vào bộ lễ phục xuất chúng màu vàng kim, đứng phía sau đợi lên sân khấu lâu rồi.
Bộ đồ này, có kết hợp phong cách phu nhân quý tộc cổ đại Trung Quốc, những đường cong đẹp đẽ vừa khéo bao lấy cơ thể cô, lộ ra những đường cong
uyển chuyển, cái cổ trắng nõn, nổi bật trên nền vải vàng kim, toát lên
vẻ đoan trang cao quý mà lại xinh đẹp, trời sinh cô đã là cái giá áo,
làm cho mỗi bộ trang phục được cô trình diễn trở nên đặc biệt thu hút.
Mai Linh ngồi trong góc nhìn bộ dạng xuất chúng của Tường Vi, trong mắt
thoáng qua tia đố kỵ, sau đó cô ta bưng một ly sữa tươi ấm, đi tới phía
sau đài nói với Tường Vi: “Tường Vi, đã tới người thứ sáu rồi! Nào, đừng khẩn trương, tôi lấy cho cô một ly sữa, cô uống một chút đi, cho bớt
căng thẳng!”
“Giờ tôi uống không vào.” Tường Vi lắc đầu, nhìn
cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, dưới đài có ít nhất mấy trăm kẻ có tiền
có quyền đang xem, cô bắt đầu khẩn trương, đã nhiều năm rồi nhưng cô vẫn không quen triển lộ tài hoa của mình trước đám đông.
“Ha ha,
khẩn trương thì lại càng cần phải uống…, sữa tươi này giúp an thần đầy.” Mai Linh đưa ly sữa tới bên miệng Tường Vi, nở nụ cười.
Tường
Vi không thể làm gì khác là thuận theo, gật đầu một cái, dưới con mắt
nhìn chăm chăm của Mai Linh uống sạch sẽ ly sữa tươi.
“Số chín, Vương hậu Mary ra sân!”
Người tổ chức đã lên tiếng thúc giục.
Tường Vi có hơi mê mang, Mai Linh vội vàng kéo Tường Vi sang, nhỏ giọng nói,
“Đến lượt cô rồi, cô diễn ‘Vương hậu Mary’ đấy, mau ra đi!”
Dứt lời, Mai Linh gần như là đẩy Tường Vi lên sàn diễn.
Bốp bốp….
Bỗng dưng Tường Vi nghe thấy một chặp vỗ tay từ bên dưới, bước chân cô hơi
run, hít sâu một hơi, trên nền nhạc du dương, bước từng bước về phía
giữa sân khấu.
Cô không biết rằng mình là ánh sao lộng lẫy nhất đêm nay.
Lễ phục cung đình châu Âu màu vàng kim trên người, dưới ánh sáng đèn thủy
tinh tản ra ngàn vạn tia sáng, trên bả vai là một tấm áo choàng lông nhỏ màu trắng, kết hợp cảm hứng mùa đông, làm cô như một vương hậu đi ra từ trong vương cung, xa hoa cao quý!
Tường Vi như đang được đặt
trong một thế giới đầy ánh sáng màu vàng lung linh, dần dần cảm thấy đầu óc mụ mị đi, cơ thể hơi nóng lên, cô loáng thoáng nghe được tiếng vỗ
tay dưới đài, dường như có ai đang hô to, ‘Vương hậu Mary’, ‘Vương hậu
Mary’…
Mai Linh không nói cho Tường Vi biết là, buổi trình diễn
‘Vương hậu Mary’ tối nay là trình diễn quần áo và trang sức, mà mặc trên người bộ ‘Vương hậu Mary’ thì….
Chợt, rầm một tiếng!
Tường Vi bất tỉnh nhân sự đổ gục trên sân khấu!
Nhất thời, toàn trường ngạc nhiên ….