Đây là tầng cao nhất, phòng tổng thống được sắp xếp trên tầng này, Tường Vi chợt có cảm giác
đang đi vào hang sói, “Buông tôi ra, Hắc Diêm Tước …”
“Chú bại hoại, chú mau buông mẹ cháu ra! Chú là người xấu!”
Tiểu Trạch cũng giúp đỡ Tường Vi, dùng sức vỗ vào bàn tay đang kéo bọn họ
đi, ông ta thật sự là người xấu, thầy nói thật chẳng sai!
“Câm
ngay, nhóc thối tha, có xấu cũng là cha con, con chính là con ta!” Hắc
Diêm Tước nghiến răng, nếu không phải lúc đầu anh cứ tưởng Tường Vi đã
bỏ đứa con này, thì làm sao có chuyện anh không đi điều tra chứ!
“Con cái gì mà con! Ông tưởng QQ là nông trường trồng củ cải trắng à? Buông mẹ tôi ra, nếu không tôi sẽ cho ông đẹp mặt!”
Vốn dĩ bởi vì chú này trông giống nó tới mầy phần, nó còn anh hùng tiếc anh hùng, ai biết ông chú này chính là cái kẻ bại hoại trong miệng thầy, là tên đàn ông thối dám khi dễ mẹ, người cha xấu từ ngày còn nhỏ chưa từng chăm sóc nó ngày nào, cảm tình của Tiểu Trạch với ông chú này đã down
xuống đáy cốc rồi!
“Thẩm Tường Vi, đây là đứa con ngoan cô dạy dỗ ra đấy à? Dạy nó tới chống đối tôi?”
Mắt ưng lạnh lẽo, trong cơ thể có lửa giận không biết tên và lửa dục xen
lẫn nhau trào dâng, anh cúi người xuống, một tay ôm ngang cả hai mẹ con
lên___
“A…”
“Ơ…”
Hai mẹ con đều giật mình! Tường
Vi nhanh chóng ôm chặt Tiểu Trạch sợ cậu bé sẽ ngã xuống, nóng nảy giận
dữ nói: “Hắc Diêm Tước, tên khốn kiếp này!”
“Mẹ, không phải là chú bại hoại này định bắt cóc chúng ta chứ?”
Sau khi biết chắc chắn, Tiểu Trạch mới bình tĩnh lại, nơi giữa hai hàng
lông mày có sự tỉnh táo vượt tuổi, chú bại hoại thoạt nhìn có vẻ rất tức giận, tý nữa nó với mẹ bỏ chạy kiểu gì đây? Mắt quét nhìn vách tường
hai bên hành lang, cũng không thấy có bao nhiêu cánh cửa, phòng tổng
thống trên tầng cao nhất đều là những phòng rất lớn, chỉ có chạy lên sân thượng hoặc chạy xuống tầng dưới, nhưng xem ra ông chú bại hoại này
cũng không phải là người dễ chọc, trong đầu Tiểu Trạch cân nhắc các
phương pháp bỏ trốn thật nhanh.
“Bắt cóc?” Hắc Diêm Tước cười
lạnh một tiếng, “Nếu như bắt cóc có thể khiến cho mẹ con thành thật hơn
một chút, ta đây cũng không ngại dùng thủ đoạn này!”
Nói xong,
anh ôm chặt Tường Vi nhanh chóng bước tới phòng tổng thống, ngoài cửa có hai cô phục vụ xinh đẹp của khách sạn đứng phục vụ, vừa thấy Hắc Diêm
Tước liền lập tức cung kính cúi người chào, “Chào mừng ngài tới nghỉ,
tổng giám đốc tiên sinh.”
Hắc Diêm Tước gật đầu một cái, ý bảo
họ mở cửa. May sao chỗ này là địa bàn của anh, chứ nếu không tự dưng có
thêm một người Ả-rập Saudi nữa, anh sẽ phát khùng lên mất!
Sauk
hi cửa phòng tổng thống được mở ra, Hắc Diêm Tước ôm Tường Vi, Tường Vi
ôm Tiểu Trạch, lúc ba người quái dị này đi vào chiếm giữ gian phòng,
Tiểu Trạch đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé, thình lình cái miệng nhỏ gửi
đi một nụ cười, nhếch môi, cười mỉa__
“Ôi, chị gái thật là xinh đẹp quá!”
Bàn tay nhỏ tiện đà vuốt qua hai má cô phục vụ, bộ dáng tên nhóc cực kỳ giống một tiểu sắc lang, vẻ mặt lưu manh!
Cô phục vụ nọ lập tức bị nụ cười đáng yêu hồn nhiên của Tiểu Trạch làm cho mê đảo, mỉm cười không ngừng, nhưng ngại vì Hắc Diêm Tước đang ở đó,
không dám lên tiếng, nhưng Tiểu Trạch thật là một đứa nhỏ làm cho người
ta vui vẻ, bất kể ai gặp nó đều không nhịn được muốn yêu thương từ trong lòng!
“Thằng oắt, mới mấy tuổi mà đã ngang nhiên đùa giỡn phụ nữ?”
Hắc Diêm Tước nhướn mày, ôm chặt hai mẹ con đưa vào phòng, cô phục vụ thức
thời đóng kỹ cửa phòng, lưu luyến không rời nhìn theo Tiểu Trạch.
“Hi! Chị xinh đẹp gì ơi, tẹo nữa em sẽ tới tìm chị chơi!”
Gương mặt Tiểu Trạch
cười cười, cái miệng nhỏ y như được bôi mật!
Cạch cạch, cho tới khi cánh cửa bị đóng lại.
Hắc Diêm Tước bước tới chiếc sô pha lớn, lúc này mới buông Tường Vi xuống,
một đôi mắt bén nhọn liếc nhìn Tiểu Trạch một cái, lạnh lùng khạc ra bốn chữ, “Nói năng ngọt xớt!” Thằng nhóc này thật là không giống anh!
Lúc này Tường Vi mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ Tiểu Trạch trên ghế sa lon thẳng lên, cơ thể mềm mại tựa lưng vào sô pha, thu hồi nụ cười, bưng lấy
gương mặt Tường Vi, “Mẹ, đừng sợ, cứ cho là chú bại hoại bắt cóc chúng
ta, thì con cũng sẽ nhất định tìm được cách cứu mẹ ra!”
“Ưhm, Tiểu Trạch thật biết nghe lời, mẹ ôm cái nào, mẹ sẽ không để Tiểu Trạch bị thương tổn.”
Tường Vi đưa mắt nhìn Hắc Diêm Tước, “Anh tóm hai mẹ con chúng tôi tới đây, rốt cuộc là định làm gì đây?”
“Làm gì?” Hắc Diêm Tước hừ lạnh, bắt đầu tháo cái cà vạt đang xiết chặt cổ
anh ra, lửa đốt trong cơ thể phừng phừng, nhưng mà có thằng oắt này ở
đây, anh có muốn nhào sang, cũng phải e ngại, “Tôi nói rồi, kỳ hạn một
tháng, tôi đã nói sẽ chỉ cho cô một tháng! Cô vượt hạn sáu ngày, mà sự
kiên nhẫn của tôi thì có hạn thôi!”
“Anh gả tôi đi mà, không
phải sao? Lúc anh ác độc gả tôi cho Alva, anh nên nghĩ được rằng, tôi đã không có bất kỳ lý do nào để chung đụng gì với đồ điên nhà anh nữa! Anh lại còn chạy tới cho nổ cung điện của người ta! Nếu không phải quốc
vương Saudi là người tốt, tôi thật sự không biết anh sẽ gặp phải chuyện
gì đâu! Anh muốn mất thêm nhiều thủ hạ nữa thì mới chịu dừng tay hả?”
Tường Vi buông Tiểu Trạch ra, đứng lên nói lý với anh, cô có sự áy náy với
quốc vương Saudi, cho dù ngài ấy có nguyện ý nhận cô làm con gái nuôi đi nữa, cô cũng không thể làm gì khác hơn là từ chối, cô không có cách nào gây thêm phiền toái cho người ta, cô biết Hắc Diêm Tước mà chưa đạt
được mục đích thì sẽ không dừng tay, có một số việc, cần chính bản thân
cô phải đi đối mặt!
“Cuối cùng cô có gả đi sao? Không phái lúc
cuối tôi đã lôi cô đi còn gì? Không phải cuối cùng tôi còn cho cô kỳ hạn một tháng à? Cô còn thái độ cái gì? Niệm tình cô không bỏ đi trong hai
tháng tôi bị thương, chuỗi âm mưu của nhà họ Thẩm muốn hãm hại tôi… tôi
cũng không so đo nữa, cô còn muốn thế nào?”
Anh giận dữ mắng mỏ, anh cũng không rõ ràng mình đang nói gì nữa, tóm lại anh không muốn
buông người phụ nữ này ra, chỉ đơn giản như vậy!
“Bây giờ không
phải là tôi muốn thế nào, mà là anh định thế nào đây? Dù sao không phải
anh đã đạt được mục đích ư? Lính đánh thuê bị thu lại hết rồi, bọn cô
tôi tam thời cũng không thấy tăm hơi, cái hộp gấm gì gì đó anh muốn,
quốc vương bệ hạ cũng đã đưa cho anh, đó không phải là điều kiện gả tôi
cho Alva sao? Bây giờ anh đã đạt được cả rồi, phải là tôi hỏi anh, anh
còn muốn thế nào