Hắc Diêm Tước theo
thói quen vặn lông mày, có cảm giác cô đơn chợt lóe lên, bất đắc dĩ thở
dài, anh vất vả chuẩn bị bữa sáng, tự mình nướng bánh mỳ, tự mình hâm
sữa tươi, hai mẹ con này một người thì nói bình thường, một người lạnh
nhạt im lặng, thật sự đả kích sự tự tin lúc đầu của anh.
Nghĩ nát óc mới ra cách này, cố gắng làm hòa hoãn không khí căng thẳng giữa anh và hai mẹ con.
Cái cảnh tượng một nhà tề tựu ăn bữa sáng thế này, dường như đã rất lâu anh không được trải qua rồi.
Cả đêm qua làm việc không ngừng, vì muốn trở về sớm một chút, tự mình
xuống bếp làm bữa sáng cho hai mẹ con, cố hết sức bớt thời gian cùng bọn họ, đây cũng nên được coi là nỗ lực vun đắp tình cảm chứ?
Hiển nhiên, chuyện này đối với anh mà nói, vẫn còn rất xa lạ, cũng rất khó chịu.
“Ừhm… Bây giờ thời tiết cũng không tệ lắm, đưa hai mẹ con đi dã ngoại, thế
nào?” Anh có tỏ vẻ thoải mái mà nói, ánh mắt chăm chú nhìn Tường Vi, chỉ sợ cô sẽ cự tuyệt.
“Hoan hô! Ra ngoài à…. Ách….” Tiểu Trạch vốn định hoan hô, nhưng lập tức thấy mẹ trừng mắt với mình, liền rũ bả vai, chế nhạo nói, “Chú bại hoại cũng không ít tuổi đi, đi dã ngoại vốn là
phải tay dắt tay, trò này chỉ có trẻ con mới chơi thôi!”
Nói xong, quăng cho Hắc Diêm Tước một vẻ mặt khinh thường, bê ly sữa tươi, uống ừng ực.
Miệng Tường Vi khẽ cong lên, nhai bánh mỳ nướng, dịu dàng tao nhã ăn, không để ý tới lời Hắc Diêm Tước.
Sắc mặt Hắc Diêm Tước hơi bị cứng ngắc, vốn tính khí anh không tốt, khó
khăn nhịn xuống sự kích động muốn ra lệnh, hít sâu một hơi, thử ân cần
dụ dỗ hai ‘người bạn nhỏ’.
“Vậy đi câu cá hoặc đi trượt băng nhé?”
Tường Vi vẫn im lặng ăn uống như trước, không trả lời anh, dĩ nhiên là muốn bác bỏ ý kiến của anh.
Tiểu Trạch vừa bê ly sữa kề bên miệng, vừa liếc mắt nhìn Hắc Diêm Tước và
Tường Vi, đầu lông mày không khỏi nhíu lại, mấy trò chú bại hoại đề nghị nó đều thích, nhưng có vẻ như mẹ sẽ tức giận, ôi, thật là giày vò… Một
bên nó muốn ra ngoài chơi, một bên lại không muốn phản bội đứng về phía
chú bại hoại… Người lớn thật là phức tạp, tại sao còn muốn làm cho trẻ
con bọn họ cũng phức tạp theo đây?
“Vi, lát nữa ăn xong, anh đưa hai người lên núi nhé?” Anh vẫn chờ cô nói, sợ Tường Vi lại cự tuyệt,
vội vàng cướp lời, “Ừ, cứ quyết định như thế đi, anh đi chuẩn bị trước,
hai người từ từ ăn.”
Đứng lên, dường như anh hơi bị nhếch nhác
rời bàn ăn, thì ra bị người mình quan tâm cự tuyệt là cảm giác như thế
này đây, nhưng, không đau lòng, ngược lại, khóe miệng anh lặng lẽ tạo ra một đường cong xinh đẹp, may mắn, đây là một khởi đầu tốt!
Hắc Diêm Tước anh tin rằng, mình có thể xây dựng lại một gia đình – thứ mà đã rất lâu anh không có.
Trước khi đi chuẩn bị, ý nói hai mẹ con đều phải làm theo ý anh, Tường Vi
cũng không phản kháng nhiều hơn nữa, dù sao cũng khó có dịp anh không
nổi giận, cô cũng không dám khơi lên lửa giận của anh.
Thuận theo, nếu như có thể đổi lấy bình an cho Tiểu Trạch, vậy thì cô tình nguyện.
Ngồi lên chiếc xe jeep việt dã của anh, ba người lên đường.
Đây là một ngày đẹp trời, lạnh lẽo đã dần biến mất, rốt cuộc chân tay cậu
bé không còn lạnh lẽo tới mức bị cóng, dọc đường đi, Hắc Diêm Tước sử
dụng chiếc ô tô chuyên đi địa hình đường núi.
“Oa, mẹ, mẹ nhìn kìa…”
Cậu bé hưng phấn như chú chim nhỏ, ngồi trong xe không ngừng nhìn đông lại
nhìn tây, chỉ vào phong cảnh hai bên đường, mới mẻ kêu to.
“Ừ,
lần đầu tiên con tới nông thôn nhỉ, nơi này là nơi thuần phác
nhất đấy,
có rất nhiều bác nông dân.” Tường Vi dịu dàng giải thích, trong cơ thể
có một chút cảm giác khó chịu khác thường, khẽ cau mày.
“Hì hì,
thế các bác nông dân có tốt hơn ba con không?” Tiểu Trạch thốt ra theo
thói quen, đây là câu nói quen thuộc của cậu bé trong mấy năm nay, phàm
là người tốt, nó đều muốn so sánh họ với ba mình.
Sắc mặt Tường Vi mềm mại, đang muốn cất lời, người kia đột nhiên lớn tiếng nói…
“Ba con đang ở đây! Nhóc thối, sao con không nhìn ta?” Hiển nhiên, Hắc
đại nhân đối với vấn đề quyền sở hữu, vẫn luôn giữ vững nguyên tắc, anh
sẽ không bao giờ cắt nhường lãnh thổ của mình cho người khác, cũng vậy,
người khác cũng đừng mong có thể đụng chạm gì vào lãnh thổ của anh!
Tiểu Trạch hé cái miệng nhỏ nhe răng một cái, quay đầu nhìn Hắc Diêm Tước
đang lái xe, khinh thường kéo khóe miệng, “Tôi mới không muốn so sánh
chú bại hoại với ba tôi đấy!”
Sắc mặt người nào đó bắt đầu trở
lên rất thối, nhìn lướt qua vẻ mặt hai mẹ con trong kính chiếu hậu, anh
không vui bĩu bĩu môi, “Ai mới là kẻ bại hoại, con hỏi mẹ con xem, con
có phải tiểu bại hoại hay không?”
“Đương nhiên tôi không phải! Mẹ, đúng không?” Cậu nhóc vẻ mặt kiêu ngạo, nó mới không phải tiểu bại hoại.
Tường Vi gật đầu một cái, “Tiểu Trạch là bảo bối ngoan của mẹ.”
“Nghe thấy chưa?” Cậu nhóc hừ một tiếng bằng lỗ mũi.
“Ta mà là bại hoại thì con chính là kẻ tiểu bại hoại, bại hoại sinh ra bại hoại, hiểu chưa?”
Đối với những lời này, kiểu gì nghe cũng thấy thiếu não, anh cũng hơi buồn
bực, mình so đo với trẻ con làm gì chứ? Huống hồ, mình và đứa nhỏ cũng
vừa mới quen biết, chưa chung đụng được bao lâu, không chịu gọi mình là
ba cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng anh cũng cảm thấy hơi bất lực một chút, muốn tạo bầu không khí một nhà, dường như cậu bé là kẻ phá ngang đầu tiên.
Phải biết rằng, đường đường là Hắc Diêm Tước, nếu không phải là vì con trai
và người phụ nữ của mình, sao anh lại chịu hy sinh lớn như thế?
“Mẹ, bại hoại sinh ra trứng tốt, đúng không?” câu nói ngây thơ của Tiểu
Trạch dường như đã thừa nhận quan hệ cha con, nhưng trong lòng nó vẫn
buồn bực, ba nó là một kẻ bại hoại.
“Ha ha, Tiểu Trạch là cục
cưng của mẹ.” Cưng chiều siết chặt gương mặt mềm mại của Tiểu Trạch,
lẳng lặng nghe hai cha con đấu khẩu, trong lòng có dòng nước ấm lẳng
lặng chảy qua, mặc dù cơ thể có cảm giác khó chịu khác thường, nhưng cô
cũng cảm thấy có được giờ khắc yên bình như thế này thật không dễ dàng,
Hắc Diêm Tước của hôm nay, thật sự đã làm cô có chút ứng phó không kịp.
Có những lúc, dịu dàng so với tàn nhẫn còn đáng sợ hơn, trong lúc ngươi
không phòng bị nó sẽ xâm nhập vào cõi lòng ngươi, ngươi không cảm thấy
đau, còn cảm thấy thật thoải mái, nhưng nếu nó đột ngột biến chất, sẽ
đâm thủng cõi lòng ngươi ngay, bởi vì ngươi sẽ trở tay không kịp.