Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Ấm Áp (3)


trước sau

Chiếc xe vững vàng dừng ở sườn núi, Tiểu Trạch kêu la muốn dừng lại đi tiểu một phát, Hắc Diêm Tước đành phải lái xe tìm một chỗ bằng phẳng rồi dừng lại.

“Để anh đưa con đi, dù sao đây là vùng núi, em ở lại chờ anh là được.”

Anh cường thế và bá đạo, mặc dù một mặt sẽ thương tổn người bên cạnh, nhưng mặt khác, lại dùng cách thức của chính mình bảo vệ họ.

Tường Vi không phản đối gì, dù sao bởi cơ thể có cảm giác khác thường, làm cô không muốn đi lại nhiều, nên im lặng gật đầu một cái, mặc cho Hắc Diêm Tước tóm lấy hông Tiểu Trạch, xách nó lên như xách một con gà con mang vào trong bụi cỏ gần đấy.

“Này, đồ bại hoại, mau thả tôi xuống…, như này sẽ làm tôi mất mặt!”

Cậu nhóc giơ nanh múa vuốt, vô cùng không hài lòng khi mình bị biến thành con gà con.

“Im đi, nhóc con, chân con ngắn thế đi bộ chậm chạm còn dám ý kiến, đi tiểu ra quần thì đừng trách ta.” Giọng nói Hắc Diêm Tước lạnh lùng nhưng không làm cho người ta thấy sợ hãi.

“Đừng có rủa nữa, tôi mới không làm ra chuyện mất mặt như thế đâu! Ông làm tôi đau đấy, nhẹ hơn chút có được không, này, ông sẽ làm rối kiểu tóc của tôi mất…”

“Mới được mấy cọng lông, tóc với chả tai, trở về sẽ cạo sạch cho con, trẻ con để đầu trọc mới đáng yêu!”

“Aizz! Tôi là đàn ông, đáng yêu thì mới chơi được đàn bà!”

“Trời, ai dạy con mấy từ ngữ thô tục này vậy?”

“Thầy nha, hừ, một lát nữa tôi sẽ liên lạc với thầy, cho ông đẹp mặt!”

“Nhóc thối, bị ngứa da phải không, ta nói rồi, vĩnh viễn không cho phép gặp tên thầy rắm chó kia!”

“Ai nha, chú bại hoại, ông cũng rất thô lỗ mà…”

Tường Vi cười cười nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, dần dần thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng nghe tiếng chim hót giữa rừng núi, một cảm giác thỏa mãn nổi lên trong lòng, có phải… đây chính là sự bình thản cô hằng khao khát không?

Cô không biết, Hắc Diêm Tước đột nhiên thay đổi làm cô hơi lo lắng, nhớ tới khi ở Paris, anh cũng từng dịu dàng mỉm cười như vậy, sau này mới biết, đó vốn là ngụy trang của anh mà thôi! Anh thay đổi quá mức thất thường, vui giận tùy lúc, cô không biết hôm nay đây, anh có thể biến hóa thành những thể loại gì, hoặc là, hôm nay vốn là một âm mưu mới?

Trong một thoáng, cô nghĩ ngợi tới mất hồn, khát vọng bình yên, cũng sợ hãi cảm giác luôn luôn thấp thỏm, cô không biết Hắc Diêm Tước đang diễn trò gì nữa, cô như chim sợ ná, ngay cả khi anh dịu dàng, cũng là một sự hành hạ.

“Cho em!”

Chợt một ly cà phê sữa còn nguyên hơi nóng được thả vào trong tay Tường Vi.

Cô ngước mắt, trố mắt nhìn, không biết Hắc Diêm Tước trở lại từ khi nào nữa, đi bộ chẳng bao giờ có tiếng động, vừa rồi cô suy nghĩ quá tập trung, cho nên không chú ý, có hơi xấu hổ nhận lấy, “Cảm ơn!”

Nhìn chung quanh một cái, không thấy bóng dáng con trai, cô khẩn trương: “Tiểu Trạch đâu?”

Hắc Diêm Tước ngồi xuống cạnh cô, bản thân cũng có một ly cà phê sữa, nơi khóe mắt có độ cong dịu dàng, “Em đừng khẩn trương, nó còn đi một lúc lâu, đi đại tiện mà, muốn anh trở lại lấy giấy vệ sinh.”

Nhớ lại vẻ mặt lầu bầu kỳ quái muốn anh về lấy giấy, anh không khỏi thấy buồn cười. Đột nhiên cảm thấy, trẻ con ngây thơ hồn nhiên cũng có chỗ thú vị, lạ là tại sao trước đây anh không phát hiện ra, còn cảm thấy trẻ con là một sự phiền toái không cần thiết?

Cũng khó trách Tường Vi hận anh vì năm đó đã ép cô phá thai… May sao, tất cả
vẫn còn cứu vãn được.

Lúc Hắc Diêm Tước nói lời này, ánh mắt lơ đãng có sự dịu dàng, khiến Tường Vi chấn động.

Cô gật đầu một cái, khóe miệng không kìm được cong lên một nụ cười nhẹ, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt có bao nhiêu ngại ngùng của Tiểu Trạch rồi, nó không chịu nổi nhất là chuyện người khác nhìn nó đi đại tiện, thường thì như vậy sẽ làm nó nghẹn không cho ra được, hơn nữa, bị bêu xấu trước mặt Hắc Diêm Tước, đoán chừng thằng bé đã bối rối một hồi lâu, ha ha.

Nghĩ nghĩ, cô lơ đãng nở nụ cười.

Nụ cười này, giống như hoa tường vi nở rộ trong tiết xuân ấm áp, xinh đẹp tuyệt thế, quyến rũ làm cho người ta không thể kiềm chế, khiến trước mắt Hắc Diêm Tước như sáng bừng lên. Nụ cười thật lòng như vậy, lần đầu tiên anh được nhìn thấy, trong lòng không khỏi mềm mại, người phụ nữ này quả nhiên là xương sườn mềm của anh, may sao anh đã kịp thời phát hiện ra.

Có điều, trong nụ cười của cô dường như có chút mệt mỏi. Dưới đôi mắt đen láy xinh đẹp có quầng thâm mờ mờ.

“Gần đây mệt lắm sao?”

Tường Vi ngẩn ra, không hiểu tại sao anh lại hỏi như thế, nhưng gần đây cô thật sự thấy mệt mỏi, cả người bủn rủn, anh không biết là, chỉ cần là nơi có anh, cô luôn phải ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

“Vẫn tốt.” Để che giấu, Tường Vi cúi đầu uống một ngụm cà phê sữa. Tuy nói là cà phê sữa, nhưng lượng sữa tươi hiển nhiên hơi nhiều, là khẩu vị dành cho phụ nữ, người đàn ông này thích uống cà phê đen không phải sao?

Cô khó hiểu nhìn Hắc Diêm Tước một cái, nghĩ là chắc anh đổi tính nên cũng thay đổi luôn khẩu vị, thích uống nhiều sữa.

“Hương vị được không?” Hắc Diêm Tước dịu dàng hỏi, vươn tay, gạt lọn tóc bị gió thổi loạn của Tường Vi. Ngón tay anh, cách làn da cô thật xa, sợ dọa tới cô, chỉ chạm vào những sợi tóc rối kia, không dám chạm vào chỗ khác.

Cô không biết, đồ uống này, là anh đặc biệt làm cho cô.

Tường Vi gật đầu một cái, mùi vị thật không tệ, nhiệt độ cũng vừa, chỉ là rất khó tưởng tượng ra, đồ uống như này sẽ do Hắc Diêm Tước đưa cho cô, cô nghĩ là theo như tính anh, anh sẽ không bao giờ chạm vào thứ gì có sữa.

Khóe miệng cong thành một nụ cười, Tường Vi lại uống hai ngụm…

Vật đựng nho nhỏ, không thể giữ ấm trong thời gian dài, ở trong gió lạnh nhanh chóng bị nguội, dứt khoát uống một hơi cho hết!

Ừng ực ừng ực, cô đã uống xong.

Một mình chung đụng với anh, làm Tường Vi có hơi không thích ứng lắm. Đột nhiên cà phê sữa tươi cũng không còn để uống nữa, cô thấy hơi lúng túng, thậm chí không tìm được lời nào để nói chuyện với anh.

Lúc cô đứng lên muốn đi xem Tiểu Trạch, đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn nôn…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện