Có lúc, duyên phận giống như những đường chỉ tay, thật ra số mệnh đã định
từ trước, trong cuộc đời phải gặp gỡ hay chia xa, cô sẽ không bao giờ có được niềm hạnh phúc hay vui vẻ tuyệt đối hoàn mỹ, chỉ vì cô đã gặp anh, nên mới có vở bi kịch không có mở đầu cũng không có kết thúc…
Ra khỏi phòng ngủ, Hắc Diêm Tước nắm chặt quả đấm đang phát run, đi thẳng
tới căn nhà gỗ nhỏ, ngay khi vừa đẩy cửa ra, anh đã kinh ngạc___
“Ồ, đã tỉnh rồi?”
Anh kéo khóe miệng cứng đờ, ngồi trên chiếc ghế dài đối diện với cậu bé,
hỏi. Anh rất muốn làm một người cha hiền hòa như những người cha khác,
chỉ là hiện tại anh vẫn còn hơi gượng gạo. Cố tình lờ đi cái vẻ nhỏ bé
cô đơn của cậu bé, hai con mắt như tinh linh mở lớn ngay khi anh vừa
bước vào cửa, lập tức quăng tới một ánh mắt mong đợi, sau khi nhìn rõ là anh, ngay lập tức ảm đạm đi, anh biết, cậu bé mong đợi là người kia chứ không phải anh.
“Mẹ đâu?” Trong đôi mắt có nỗi mất mát sâu sắc, Tiểu Trạch ngồi trên chiếc ghế nhỏ, co ro, im lìm bất động, trên người
chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, cơ thể cóng đến nỗi sắp mất hết cảm
giác.
Hắc Diêm Tước bước vào, ngồi xổm xuống, vươn tay muốn chạm vào trán cậu bé, lại bị kháng cự hất văng ra.
“Làm sao vậy?” Anh nhíu mày, động tác phòng bị của cậu bé làm anh thấy khó
hiểu, lúc ban ngày, rõ ràng anh cảm thấy tâm trạng đề phòng anh của cậu
bé đã ít đi nhiều, tại sao bây giờ lại có vẻ tăng trở lại rồi.
“Tôi hỏi ông, mẹ tôi đâu?”
Lần này, cậu bé quăng tới một ánh mắt tức giận, sắc môi đã hơi trắng bệch,
lướt qua bàn tay ấm áp của Hắc Diêm Tước, vẻ mặt đề phòng nhìn tên xấu
xa này.
“Mẹ con đang ở phòng ngủ trong nhà chính, bây giờ ba đưa con tới đó.”
Nói xong, bàn tay anh vươn tới, muốn ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cậu bé, lại bị hất văng ra lần nữa!
“Đừng có chạm vào tôi, đồ người xấu!”
Hung tợn phun ra một câu, mặc dù không có lực sát thương gì, nhưng ánh mắt
oán hận của cậu bé, không khỏi làm trái tim Hắc Diêm Tước co rụt lại!
Càng cau mày chặt hơn, “Đừng có cố tình gây sự nữa! Tới đây, ta đưa con đi gặp mẹ!”
Cánh tay dài duỗi một cái, cơ thể cậu bé bị anh kéo vào trong ngực luôn, cậu bé nhẹ như không.
“Bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra! Đồ người xấu, khi dễ mẹ tôi! Bỏ tôi ra!”
Tiểu Trạch kích động nên phản kháng Hắc Diêm Tước dữ dội, nhờ đang tức giận mà cơ thể lạnh lẽo dần ấm áp lên.
“Con đã nhìn thấy?” Anh nhướn mày, sờ sờ người Tiểu Trạch, “Sao lại lạnh như vậy?”
Anh có thể tưởng tượng ra, cậu bé ngồi trên chiếc ghế dài chờ mẹ, tới khi
cả người lạnh ngắt cũng không thôi, thở dài trong lòng, có lẽ tính cách
con trai cũng giống anh, là một kẻ cố chấp.
Hắc Diêm Tước không
thèm để ý tới Tiểu Trạch đang giãy dụa, xoay người lấy thêm tấm chăn
mỏng đắp lên cho cậu bé, rồi ra khỏi phòng.
Dọc đường đi, Tiểu
Trạch không ngừng đánh đấm Hắc Diêm Tước, “Ông là một kẻ rất xấu! Đừng
có đụng vào tôi! Thả tôi xuống, thả xuống!”
“Dừng lại đi! Nghe
đây, ta không khi dễ mẹ con, có lẽ đã từng, nhưng sau này ta sẽ cố hết
sức khống chế. Đừng làm loạn nữa, được không?” Khó mà kiên nhẫn được như
lần này, có lẽ đây chính là máu mủ tình thâm, cảm giác ôm con trai
trong ngực, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm, anh nhớ tới người cha
đã qua đời của mình, nhìn đứa trẻ trong ngực, trong lòng đã thầm quyết
định.
“Ông thật sự không khi dễ mẹ tôi sao? Vừa nãy tôi thấy ông đối xử rất hung dữ với mẹ tôi! Ông thật đáng ghét!” Cậu nhóc thở hồng
hộc rống giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì tức giận, rốt cuộc cơ thể
cũng ấm áp trở lại.
“…Ta không học được dịu dàng, nhưng vì mẹ
con, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ bắt đầu thử học, nhưng con phải cho ta một cơ hội mới được, nếu con cứ luôn kháng cự ta giống mẹ con, vậy thì ta
sẽ rất mất mát!”
Nhìn cậu bé, anh nói ra lời trong lòng một cách tự nhiên, có lẽ do khuôn mặt ngây thơ của cậu bé, làm rung động dây
cung trong lòng anh, ôm cậu bé thật chặt.
Đi trên con đường tường vi, anh quay đầu nhìn lại căn nhà kính, sau đó không khỏi dậy sóng trong lòng___
Nhà kính từng là nơi vui vẻ hạnh phúc nhất của cha anh, cũng là nơi ông
vong mạng, có lẽ đây là số mệnh trêu người, không ai có thể hiểu hết nỗi nhớ và hận của anh với nơi đó.
Giờ đây, có lẽ tim anh đã thật
sự bắt đầu học được cách bình tĩnh lại, quanh quẩn bao nhiêu năm nay,
ngoại trừ đôi bàn tay đầy máu tươi, anh chỉ còn lại hai mẹ con Tường Vi
thôi.
Cha, cha có cho phép con buông tha không? Buông tha những thù hận, buông tha những dây dưa, người có đồng ý không?
“Nhưng ông luôn khi dễ mẹ tôi, tôi ghét tất cả những người khi dễ mẹ… Này, ông đang nhìn chỗ nào vậy?” Tiểu Trạch vừa tố cáo, vừa đánh lên vai Hắc
Diêm Tước, dõi theo tầm mắt Hắc Diêm Tước, trừ một khu vườn tối đen mênh mông, đâu có thấy gì khác, toàn một màu tối đen như mực.
Âm
thanh của Tiểu Trạch đã kéo suy nghĩ của Hắc Diêm Tước trở lại, quay
đầu, nhìn cậu bé đang tò mò nhìn quanh, đột nhiên anh thấy tim đập rộn
ràng, cúi đầu hỏi, “Có muốn gặp ông nội con không?”
“Ông nội? Ba ông ấy hả?” Tiểu Trạch cau mày.
“Ừhm, cha ta, là ở chỗ đó…” Xoay người trở lại, anh ôm Tiểu Trạch đi về phía
nhà kính, vừa đi vừa nói, “Nơi đó từng có rất nhiều loại hoa tường vi
tươi tốt nhiều màu sắc khác nhau.”
“Tường vi? Là Tường Vi trong tên mẹ sao?” Tiểu Trạch hỏi ngay lập tức.
Hắc Diêm Tước gật đầu một cái, nhắc tới hoa tường vi, khóe môi không tự chủ kéo lên, giọng nói cũng dịu dàng đi nhiều, “Đúng, hoa tường vi cũng
xinh đẹp giống như mẹ con vậy.”
“Ồ, thế thì tôi nhất định phải
tới xem! Ở đâu ở đâu?” Cậu bé nổi tính trẻ con, cặp mắt sáng lên, “Xinh
đẹp giống như mẹ đúng không?”
Anh gật đầu một cái, hơi ngừng lại, “Có điều, bây giờ thì chưa ngắm được hoa đâu…”
“Tại sao?”
“Bởi vì vẫn chưa tới lúc hoa nở."