Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Hét Lên Với Không Khí


trước sau

Ma xui quỷ khiến, thế mà anh lại chủ động bế Tiểu Trạch tới nhà kính! Từ trước tới nay đây là cấm địa ở nhà họ Hắc, trừ anh ra, không ai được phép bước vào, nhưng giờ đây, trong đêm lạnh lẽo này, anh bế con trai mình vào đây___

Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra.

“Tối quá!”

“Hư.” Anh khẽ giọng, “Ông nội đang ngủ, đừng đánh thức ông.”

“Oh.” Tiểu Trạch ngoan ngoãn gật đầu một cái, còn đưa tay lên che miệng lại, giống như một đứa trẻ đã làm sai việc gì.

Sau đó, bọn họ bước vào nhà kính. Hắc Diêm Tước đi tới chỗ có mấy cái nút bên cạnh cánh cửa, mở chốt đèn, ngay lập tức từng chiếc đèn một sáng lên trong đêm tối, chạy dọc theo chiều dài nhà kính tới tận xa, làm cả nhà kính sáng rực lên như pháo hoa, nở rộ dưới bàu trời đêm, đẹp không sao tả hết!

“Whow___”

Cậu bé kinh ngạc mở to đôi mắt, suýt nữa đã vỗ tay, “Thật là đẹp quá đi mất!”

Khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ, Hắc Diêm Tước bế Tiểu Trạch, chậm rãi cất bước, đi sâu vào trong nhà kính, vì con trai, đây là lần đầu tiên anh đi vào nơi đây. Tâm trạng anh bình tĩnh tới không ngờ, thậm chí còn có chút cảm giác vui vẻ và an ủi.

“Nơi đây từng xinh đẹp hơn nữa kia, là nơi ngày trước ông nội con thích nhất.”

Anh quét mắt qua từng góc trong nhà kính, khẽ tâm sự, trong lòng đang nói thầm: Ba, ba biết con đưa ai tới đúng không?

Trong đầu tái hiện cảnh tượng năm xưa trồng hoa tường vi cùng ba, khóe mắt anh không khỏi ướt át___

[Tước, ba làm căn nhà kính để trồng hoa này có đẹp không?]

[Ôi, thật là đẹp! Nhà kính vừa có thể nhìn thấy bên trong vừa có thể nhìn thấy bên ngoài!]

[Hoa tường vi ba đang trồng có đẹp không?]

[Vâng, đẹp ạ! Nhưng tại sao ba lại muốn trồng tường vi?]

[Vì chờ tới lúc hoa tường vi lớn, chúng sẽ giống như cây dây leo, bò ra ngoài nhà kính, nở rộ bên ngoài nhà kính, lúc đó nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp!]

[…Ôi, ba, con không chờ được mà muốn chúng lớn lên rồi!]

[Ha ha, nhóc nghịch ngợm, vậy thì mau tới tưới nước giúp ba đi, cho chúng nó mau lớn]

[Vâng, được ạ.]

Một chút vui vẻ, luôn được anh khắc sâu, anh không thể quên được quá khứ tươi đẹp đó, hạnh phúc đó, cho dù bây giờ nhớ lại, anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

“Nhưng mà đâu có thấy hoa tường vi? Chẳng có hoa gì!” Cậu bé nhìn quanh một lượt, trừ bóng đèn và mặt đất trống trải, đâu có gì khác.

“Bởi vì mới gieo hạt giống thôi.”

Hắc Diêm Tước chột dạ, lần trở lại sau vụ nổ, hoa tường vi mà Tường Vi trồng đã xum xuê cành lá, thật làm anh tức giận, bởi đây là nơi thanh tịnh thuộc về ba anh, ai cũng không thể dễ dàng khinh nhờn. Cho nên, anh lệnh cho người ta nhổ sạch sẽ, nhà ấm cô đã dựng anh cũng phá bỏ.

Cho tới khi một mình trở về từ Ả-rập Saudi, tinh thần cô đơn sa sút, đã làm anh suy nghĩ thật nhiều. Lần này, những hạt giống Tường Vi đều là do chính tay anh gieo xuống, từng hạt từng gốc, đợi khi mùa xuân hoa nở, tin chắc những hạt giống này sẽ đội đất chui lên, phát triển khỏe mạnh.

“Thế ông nội đâu?” Tiểu Trạch không nhìn thấy ông nội như trong tưởng tượng, chợt thấy thất vọng. Nó còn đang muốn gặp gỡ ông nội
hiền lành nữa đấy.

“…Ông nội…đã ngủ rồi, ngủ rất sâu, rất say.” Giọng nói Hắc Diêm Tước có hơi tắc nghẹn, đột nhiên bế Tiểu Trạch tới vị trí trung tâm nhà kính, nhẹ nhàng dẫm dẫm lớp đất xốp, lầm bẩm, “Ba, con đưa con trai con tới thăm người…”

Mảnh đất này, từng bị máu đỏ nhuộm đẫm, nhìn mà ghê người, anh bước từng bước, trong hốc mắt tràn đầy sương mù, mịt mờ nước mắt.

Ba anh người đầy máu tươi nằm trên bùn đất, anh vẫn nhớ trên ngực ông cắm một con dao, vẫn nhớ nước mắt của ông, vẫn nhớ bầu trời giáng sấm sét và mưa to trong đêm tối thê lương, vẫn nhớ những lời cuối cùng của ba___

[Tước….đừng khổ sở vì ba, đừng…. lo cho ba…]

Anh ôm cơ thể mềm nhũn ngày càng lạnh lẽo của ba, ngã trong vũng máu, hoảng sợ và đau đớn mà gào thét…

[Ba, đừng chết, ba đừng chết…]

Một giọt lệ chảy xuống biến mất trong lớp đất, không thấy gì nữa, ký ức ồ ạt trở về, trong lúc không phòng bị, nước mắt tuôn rơi___

Đột nhiên trước mắt xuất hiện một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo, vững vàng tiếp lấy nước mắt anh, “Ông khóc?”

Tiểu Trạch nhẹ giọng hỏi, nhìn chú bại hoại không ngừng đạp bùn đất dưới chân, có hơi ngạc nhiên, người xấu như anh mà cũng chảy nước mắt sao? Thầy nói, đàn ông thì không khóc, nếu như khóc, nhất định là lúc cực kỳ đau lòng.

“Hả?” Chợt, Hắc Diêm Tước mới ý thức được sự mất hồn của mình, nhếch nhác lau nước mắt một cái, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt trong suốt của cậu bé, khẽ thở dài một cái, “Không có, chỉ là đang nghĩ ngợi vài chuyện… Ừhm, con có muốn nói chuyện với ông nội không?”

“A? Ông nội ở đâu vậy? Tôi chưa từng được gặp, không biết phải nói gì nữa, hơn nữa ông cũng đâu có nghe được…” Chu mỏ, vẻ mặt Tiểu Trạch suy tư, gương mặt ngây thơ.

“Nghe thấy chứ, ông ấy nghe được. Chào hỏi ông nội đi, được không?” Anh dụ dỗ Tiểu Trạch, anh đoán ba anh nhất định sẽ nghe thấy, mặc dù… trên người Tiểu Trạch cũng có máu thịt của nhà họ Thẩm, trong mắt Hắc Diêm Tước xẹt qua một tia đau đớn, ngay sau đó lạnh nhạt trở lại, anh tin ba anh sẽ tha thứ cho anh, đúng không, ba?

“Oh… vậy cũng được. Ông nội___ông nội?” Cậu bé nhìn vào không khí gọi hai tiếng, chất giọng trẻ con non nớt tràn đầy mê hoặc, “Chú bại hoại bảo cháu chào ông, ông có nghe được không? Hì hì…Cháu nói cho ông biết nhé, chú bại hoại thật đáng xấu hổ, lớn thế này mà còn khóc, trong tay con có bằng chứng nhé… Hì hì…”

“Nhóc con, nhân cơ hội chê bai ta hả?” Giống như bị Tiểu Trạch lây truyền, anh cũng mìm cười, hô lớn trong nhà kính, giọng nói hơi run run___

“Ba! Ba nghe thấy không? Con đưa con trai tới thăm người… người … có khỏe không…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện