“Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy? Người giúp việc mời chúng ta xuống ăn cơm.”
Cậu bé đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt hưng phấn ôm lấy bắp đùi của Tường Vi,
cười hì hì lộ ra hai cái răng hổ đáng yêu, “Mẹ, chú bại hoại nói sáng
nay sẽ nấu mì sợi cho chúng ta ăn!”
Tường Vi khép hờ mắt, trìu
mếm khom lưng bế con lên, tối hôm qua sau khi Hắc Diêm Tước ôm chặt cậu
bé bế tới đây, cậu bé vẫn nói không ngừng nghỉ. Cô thật tò mò, trong nửa tiếng ngắn ngủi hai ba con ở với nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm Tiểu Trạch không khó chịu với Hắc Diêm Tước nữa.
Nhưng khi cô hỏi con trai, nó dùng ngón tay che miệng, lắc đầu như trống bỏi, nói thẳng đây là bí mật giữa đàn ông với nhau!
“Mẹ nói này con yêu, con và chú bại hoại ăn ý với nhau từ lúc nào vậy? Tự
dưng lại bắt đầu mong đợi bữa sáng của anh ta?” Tường Vi bất đắc dĩ
cười, sự thay đổi trong mấy ngày nay của Tước, thật sự làm cô khiếp sợ
trong lòng.
Vẫn nói phụ nữ hay thay đổi, nhưng đàn ông cũng vậy mà, không phải sao?
Nhất là hôm qua, lúc anh nói ‘thật xin lỗi’ với cô, cả đời này cô cũng không hy vọng xa vời có chuyện như vậy, thế mà anh lại nói xin lỗi cô? Rốt
cuộc là cái gì đã thay đổi anh?
“Hì hì, đây là bí mật, con đã
hứa với chú bại hoại sẽ bảo vệ bí mật, ông ấy cũng hứa là sau này sẽ đối xử với mẹ tốt hơn!” Tiểu Trạch vươn tay, ôm cổ Tường Vi, trên thực tế,
tối qua lúc Hắc Diêm Tước bế cậu nhóc đi ra khỏi nhà kính, đây là bí mật của hai ba con, là bí mật giữa đàn ông và đàn ông, nó hứa sẽ không nói
với mẹ, nên chú bại hoại mới đồng ý sẽ đối xử với mẹ tốt một chút.
Tiểu Trạch nói những lời
này xong, Tường Vi nhăn nhó, “Sau này?”
“Vâng, ông ấy còn hứa với con, về sau sẽ không hung dữ với mẹ nữa, về sau sẽ
luôn nấu bữa sáng cho chúng ta, còn đưa chúng ta đi chơi nữa… mẹ, nếu
chú bại hoại thật sự làm được như vậy, sau này con phải gọi ông ta là ba sao?”
Cậu nhóc nghẹo cái đầu nhỏ, bên trong đôi mắt trong suốt
là sự ngây thơ thật thà, trẻ con là vậy, chỉ cần tốt với chúng một chút, là rất dễ bắt được lòng của chúng, nhất là ba mẹ.
Tường Vi nhíu mày, “Vậy Tiểu Trạch thân yêu, con muốn gọi anh ta là ba sao? Vậy có phải là, sau này con muốn ở với ba sao?” ”
Cô thấy hơi mất mát, lòng con trai hướng về ba nó, là thiên tính, cô không thể ngăn cản được, nhưng trong lòng vẫn thấy ê ẩm, người đàn ông kia
được tha thứ dễ vậy ư? Vì sao cô không làm được?
“Dĩ nhiên là
con muốn ba và mẹ đều ở cùng Tiểu Trạch cùng nhau sống vui vui vẻ vẻ
nha! Câu hỏi của mẹ thật kỳ quái.” Tiểu Trạch không hiểu giữa ba mẹ đã
xảy ra chuyện gì, nhưng từ tối qua suy ra, ba cũng không phải là quá xấu mà? Nếu không, sao ông ấy lại chảy nước mắt được?
“…”
Cô không nói gì nữa, bây giờ con trai còn nhỏ, sẽ không hiểu được cảm nhận của cô, giữa nam nữ đâu thể giải quyết đơn giản như vậy được?
Dù sao không phải người thân, không có huyết thống tương đồng, cho dù có
cách xa, máu mủ trên người vẫn không thể nào đứt rời, nhưng cô và anh
đâu có quan hệ máu mủ, không có sự ràng buộc ấy, mối quan hệ sẽ trở nên
yếu ớt hơn nhiều, cách xa sẽ là cách xa thật sự!