Tường Vi rửa mặt xong, dắt Tiểu Trạch xuống tầng dưới ăn sáng.
Do phát hiện lúc sáng sớm, cộng thêm lời Tiểu Trạch nói, đã làm cô lo lắng sợ hãi trong lòng.
Đây là sự mâu thuẫn đáng sợ, một mặt e ngại Hắc Diêm Tước thô bạo, một mặt
lại sợ hãi anh dịu dàng, ngày ngày trôi qua trong nỗi lo lắng không yên, thật sự không có cảm giác an toàn, nơi nào có anh, nơi đó chưa thể có
bình thản.
“Xuống rồi? Ừhm, mì sợi đã nấu xong, mau tới ăn, không thì sẽ trương mất.”
Hắc Diêm Tước tháo tạp dề trên người xuống, như một người đàn ông của gia
đình, mặc dù vẫn còn hơi gượng gạo, nhưng khí thể của anh luôn khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức, cho dù mặc tạp dề trên người cũng không làm suy giảm khí thế vương giả của anh.
“Được đấy, tôi muốn ăn
chân giò hun khói và trứng gà!” Tiểu Trạch hung phấn bò tới bên bàn ăn,
“Ôi… thơm quá đi mất, chú bại hoại, trước đây chú từng làm đầu bếp à?”
Tường Vi cũng ngồi xuống theo, vẻ mặt có chút căng thẳng. Đầu bếp? Cô không
thể nào tưởng tượng ra cái dáng vẻ anh làm đầu bếp sẽ là như thế nào?
Cầm dao thái thịt? Kiểu gì cũng thấy giống một tên ma đầu cầm dao giết
người hơn!
Ha ha một tiếng, cô bị cái ý tưởng lơ đãng này làm cho bật cười.
“Sao vậy? Em là đang cười nhạo anh hả?” Hắc Diêm Tước ngồi xuống, một đôi
mắt lấp lánh ánh sáng chăm chú nhìn gương mặt Tường Vi, nhướn mày kiếm.
“Sau khi anh trai mất, anh đã ở Pháp một thời gian, lúc đó gần như là
anh luôn tự nấu cơm.”
Anh nói thản nhiên, ngay sau đó quay lại nhìn Tiểu Trạch đang vui vẻ ăn uống, “Chậm thôi không nghẹn.”
Sau đó, cúi đầu cầm đũa ăn.
Dường như bị dáng vẻ hai cha con ăn mì lây sang, Tường Vi cũng cầm đũa lên ăn cùng. Thì ra anh từng sang Pháp ngơ ngẩn một thời gian. Diệu Tư mất, có lẽ
thật sự là một đả kích rất lớn với anh.
Nhớ lại lá thư Diệu
Tư viết cho anh mà cô đã đọc được, nhớ lại khuôn mặt mẹ muốn cô ghi nhớ, trong lòng xẹt qua một hồi cô đơn, chuyện này chắc cũng là một trong
các nguyên nhân khiến Tước hận nhà họ Thẩm đi?
Nhưng mẹ cũng yêu Diệu Tư mà, không phải sao? Tại sao lại cưới Nhã Ca? Trong đó đã xảy ra những chuyện gì?
Đang lúc ba người thướng thức bữa sáng tuyệt vời thì mợ Hắc vội vàng chạy từ ngoài cửa vào, hổn hển nói: “Không xong rồi, không xong rồi, tiên sinh, ở bên ngoài có một cô gái xông vào, nói là nhất định muốn gặp tiên
sinh, bảo vệ bên ngoài cũng không ngăn nổi.”
Hắc Diêm Tước không vui cau mày, ngẩng đầu nhìn mợ Hắc một cái, “Mợ Hắc, sáng sớm đã ồn ào, không thấy tôi đang ăn sáng sao?”
Thứ âm thanh lạnh lẽo này không khỏi khiến Tường Vi rùng mình một cái, cảm
giác thật quen thuộc! Hình như đây mới là hương vị Hắc Diêm Tước … Thì
ra anh chưa từng thay đổi, vẫn đổi xử vởi mợ Hắc lạnh lẽo như vậy, rõ
ràng cô đã thấy được anh không vui!
“Vâng, vâng, tiên sinh! Cũng không phải tôi cố ý đâu, xin ngài lượng thứ! Vậy… cô gái kia nên xử lý
như thế nào? Tống cô ta ra ngoài ạ? Tôi cũng không dám đâu, bởi vì ….
Bởi vì…”
Mợ Hắc ậm ậm ử ừ, trong mắt lóe lên, không dám nhìn ánh mắt Hắc Diêm Tước!
“Bởi vì sao?” Anh không kiên nhẫn hỏi, có vẻ rất chán ghét bà già quấy rầy
nhã hứng khó có được của anh, anh là người máu lạnh chấp vặt vậy đấy!