Từng giọt tý tách, mưa nhỏ bắt đầu rơi, mùa xuân là vậy, trời mưa nhẹ nhàng
êm ái, như một thiếu nữ đa cảm, khi không lại toát ra nỗi buồn nhẹ
nhàng, mưa phùn không ngừng, giống như chiếc võng tình đã đan lưới, quấn lấy người ta.
Lách tách lách tách.
Khuôn viên biệt thự
nhà họ Thẩm vang lên một hồi còi xe hơi, chiếc xe jeep vững vàng đi vào, Tiểu Trạch hưng phấn chạy ra ban công tầng hai, nhìn người đàn ông ngồi trong chiếc xe jeep đang vẫy tay với nó.
“Ôi___ Thầy! Mẹ, là thầy con đến!”
Lời nói còn đang vang vọng trong không gian, cơ thể bé nhỏ đã vội quay trở
ra, vội vã chạy xuống lầu, vừa chạy vừa hét, “Thầy, thầy…”
Tưởng Diệp một thân đồ da màu đen, vừa từ trên xe jeep bước xuống, một cơ thể bé nhỏ mềm mại đã bổ nhào vào trong ngực, anh ta khom người một tay bế
Tiểu Trạch lên, nhếch miệng mỉm cười, “Trắng đần nhỏ, đã lâu không gặp…”
“Hì hì, thầy, thầy đã đi đâu vậy, lâu như vậy mới tới thăm bọn con!” Cậu nhóc bĩu môi hôn lên khuôn mặt của Tưởng Diệp.
Chụt, chụt, chụt!
Hôn ba cái thật kêu, hôn tới lúc mặt Tưởng Diệp ướt trượt.
“Ây? Nhóc thối, sao giống hệt khi còn bé vậy? Đàn ông hôn đàn ông, nói ra
các bác các cô sẽ tức giận đấy.” Tiểu Trạch cau mày, ôm Tiểu Trạch xốc
mấy cái, thử xem cân nặng của cậu bé tăng được bao nhiêu.
“Ha ha, bây giờ con vẫn còn nhỏ mà, đã rất lâu chưa được hôn thầy, rất là nhớ người!” Tiểu Trạch cười ha ha.
“Con cái đồ trắng đần nhỏ, mới bao lâu chưa gặp, sao mà lại gầy đi nhiều thế này?”
Tưởng Diệp bế Tiểu Trạch, trên mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, đang lúc muốn đi vào trong nhà, Tường Vi đã vội đi ra ngoài.
“Tưởng Diệp!”
Giọng nói êm ái ấm áp vang lên, thân thể Tưởng Diệp run lên, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm, buông Tiểu Trạch xuống, mím môi cười một cái, tiến tới nắm bả vai Tường Vi: “Em vất vả rồi!”
Bốn chữ rất đơn giản, lại làm
cho cõi lòng Tường Vi sôi sục, trong nụ cười thoáng qua một tia khổ sở,
khóe môi khẽ cong lên: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tới.”
“Cô bé
ngốc, khách khí với anh làm gì? Sao mới chưa gặp bao lâu, mà hai mẹ con
đều gầy trơ xương y như nhau vậy? Thôi đừng đứng bên ngoài nữa, đi vào
rồi từ từ nói…”
Tưởng Diệp một tay bế cậu bé lên, một tay khoác bờ vai nhỏ gầy của Tường Vi, ba người vui vẻ hòa thuận đi vào trong nhà…
Một cảnh này, đâm thật sâu vào cõi lòng cái người đang ẩn núp trong xe
riêng bên ngoài tường rào khu vườn bên ngoài biệt thự nhà họ Thẩm.
Anh giơ ống nhòm, ngắm nhìn bóng lưng ba người kia dần dần biến mât hẳn trong tầm mắt, trong lòng tràn đầy hương vị khổ sở.
Đã một tháng, Tường Vi kháng cự anh, im lặng, rồi tới không thèm nhìn, đã
trải qua thời gian một tháng rồi, anh vẫn chưa có cách nào cứu vãn đoạn
tình cảm này.
“Tưởng Diệp đáng chết!”
Anh khẽ rủa một
tiếng, khi thấy bộ dạng Tường Vi đi ra ngoài, tim anh đã vỡ ra, cô bé
kia tiều tụy đi, vì tránh né anh, đã ba ngày chưa hề ra khỏi cửa. Anh
cũng để yên cho cô ở nhà họ Thẩm để bình tĩnh lại, anh sợ cô sẽ bỏ đi,
cho nên anh không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, lặng lẽ trông chừng cô, thay phiên đổi ca cho chú Hải, một ngày một đêm, cho dù là
suốt đêm anh cũng không nản.
Nhưng hôm nay, lại thấy Tưởng Diệp
đột nhiên tới đây, tim anh trào dâng một nỗi bất an, anh chưa hề quên
rằng thằng nhóc Tưởng Diệp này có ý đồ với Tường Vi.
Lòng như có lửa đốt, rồi lại chẳng có cách nào, phải đợi tới
khi Tường Vi tha thứ cho anh… Có thể sao?
Anh không biết, nhưng anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Bên trong biệt thự nhà họ Thẩm, sau một tháng được Tường Vi và Tiểu Trạch
quét dọn sửa chữa, cuối cùng cũng có hình dạng của một căn nhà, mặc dù
phòng ốc tương đối cũ, nhưng trước mắt cuộc sống gia đình trôi qua quả
thật rất yên bình.
Tưởng Diệp ngồi trên ghế sa lon, chậm rãi
thưởng thức ly trà hoa cúc Tường Vi pha, mùi hương hoa cúc xông lên mũi, an thần định tâm. Anh ta uống một phát cạn sạch, hít sâu một hơi, chậm
rãi nở một nụ cười thỏa mãn, gật đầu một cái, “Không tệ, mùi vị rất
thuần khiết, Tường Vi, quả nhiên là em càng lúc càng giống một cô vợ nhỏ rồi, ha ha.”
Tường Vi cười khẽ, lắc đầu một cái, “Còn anh, vẫn ba hoa như vậy, dạy bậy Tiểu Trạch nhà em không ít đâu.”
“Trắng đần nhỏ có năng lực tiếp nhận rất mạnh. May sao mà nó không học bọn em… Ừhm, ngược lại nó giống anh, lạc quan là cái tốt.” Tưởng Diệp cười nói, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn cổng vào, rồi trở lại bình thường, nhìn Tường Vi một cái, “Sao rồi, thằng cha kia vẫn dây dưa đến cùng với em không
chịu thôi à?”
Tường Vi hiểu ý Tưởng Diệp, khổ sở kéo khóe miệng, thở dài một hơi thật dài, gương mặt tái nhợt không có chút máu, bất đắc dĩ nói__
“Em không biết nên làm sao mới đúng nữa. Tưởng Diệp, em thật sự chẳng có cách nào, mỗi ngày vượt qua thật khó khăn, không muốn
nhìn thấy anh ấy, nhưng anh ấy giống hệt như một hồn ma, thời thời khắc
khắc vẫn tồn tại… Nhắm mắt lại là gương mặt mẹ khóc lóc, mở mắt ra là
gương mặt anh ấy sám hối… Em thật sự không biết phải làm sao nữa, hơn
nữa anh ấy còn là ba của Tiểu Trạch!”
Cô gầy yếu, ngón tay mảnh
khảnh trắng xanh, đôi mắt trong suốt giãy dụa trong nỗi đau khổ, rõ ràng cô nói không muốn gặp lại anh, nhưng ngày nào anh cũng như âm hồn bất
tán, cho dù anh không dám tới tìm cô, nhưng cô biết rõ, anh núp trong
một góc, ngày đêm chờ đợi.
“Chuyện năm đó, anh đã điều tra, có
điều hình như Hắc Diêm Tước đã phong tỏa tất cả mọi thứ có liên quan tới chuyện năm đó. Nhưng có một điều thiên chân vạn xác (Vô cùng chính
xác), là tai nạn giao thông năm đó của ba mẹ em không phải là ngoài ý
muốn đâu.”
Tưởng Diệp vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tường Vi, tay cô rất lạnh, là cái lạnh anh chưa bao giờ gặp qua.
Tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, Tường Vi gật đầu một cái, “Vậy thì, thật sự do anh ta…”
“Vậy thì em định làm gì?” Tưởng Diệp nhẹ giọng hỏi, sau đó lại nói, “Mặc kệ
em có quyết định như thế nào, anh đều sẽ dốc hết sức ủng hộ em, anh
hiểu rõ, em rất khổ cực, nhưng nếu em muốn báo thù, anh sẽ không ngăn
cản em, nhưng em phải suy nghĩ cho kỹ vào, Tiểu Trạch sẽ thế nào đây?”