Lòng Tường Vi khẩn trương co rúm lại, xoắn thành một nùi, rất rối rắm, rất
bất đắc dĩ, cô đưa mắt nhìn cậu bé đang ngồi một mình chơi ghép hình
trên thảm trải sản, nghiêm túc cố chấp, bộ dáng cau mày suy nghĩ sâu xa, rất giống với cha nó, cẩn thận tỉ mỉ.
“Có lúc, em nghĩ, sao anh ta có thể tàn nhẫn tới vậy, hại cả mẹ em? Cuộc đời mẹ em đã đủ khúc
khuỷu, đủ buồn khổ rồi, sống rất khó khăn và cực khổ, đến bây giờ cô em
vẫn không tha thứ cho bà ấy. Nhưng cho dù có phải sống khó khăn cực khổ
hơn nữa, anh ta cũng không có quyền tước đoạt quyền được sống của bất cứ ai khác, đúng không?”
Trong giọng nói có chút nghẹn ngào, ngón
tay Tường Vi đặt trong bàn tay dày rộng của Tưởng Diệp run lên, “Tưởng
Diệp, anh hãy nói cho em biết, phải làm sao mới là lựa chọn tốt nhất?”
Tưởng Diệp nhìn Tường Vi một cái thật sâu, trong ánh mắt vô tình biểu lộ ra
thâm tình, có lẽ chỉ có anh ta mới biết. Anh ta là một kẻ lãng tử, trong cõi tình trường, anh ta luôn vô định, nếu như có ngày, anh ta nguyện ý
vì một người phụ nữ mà dừng lại, thì người đó chỉ có thể là Tường Vi.
Nắm chặt tay Tường Vi, anh ta nói một cách thành khẩn, “Vậy thì…gả cho anh.”
Mới vừa dứt lời, trong nháy mắt, một bóng dáng cao lớn từ bên ngoài lao
tới, ngay sau đó là một tiếng quát giận dữ, “Đừng có mà mơ tưởng!”
Nhất thời, cả căn phòng trở nên chật hẹp vì thân hình cao lớn này.
Người trước mặt, quần áo nhăn nhăn nhúm nhúm, tóc tai xốc xếch, trên mặt có
chút ít râu ria mờ xanh, người đàn ông bộ dạng sa sút, lại đang dùng một đôi mắt sáng chói nhìn chăm chú vào chỗ trên sa lon, Tường Vi nắm tay
Tưởng Diệp, nhìn chằm chặp!
“Ôi, tôi đây cứ tưởng ai tới chứ! Thì ra là chó nhà có tang….”
Khóe miệng Tưởng Diệp nở một nụ cười lạnh, nhìn bộ dạng Hắc Diêm Tước nhếch
nhác, nhớ lại việc anh ta từng bị đánh một trận đêm nọ, thật đúng là
thời điểm có cừu báo cừu có oán
báo oán của anh ta đã tới rồi.
Đột ngột dùng một tay kéo Tường Vi vào trong ngực, Tưởng Diệp ghì Tường Vi xuống hôn lên mặt cô một cái rõ vang.
“Tưởng Diệp!” Hắc Diêm Tước nắm chặt quả đấm, ánh mắt điên cuồng bắn ra những
tia lửa lập lòe! Đáng chết! Anh hận không thể xông lên đánh cho thằng
oắt không biết sống chết này một đấm, dám động tới người phụ nữ của anh!
“Sao? Rất muốn đánh tao? Quá khứ thì có thể đấy, nhưng mà hiện
giờ, Hắc Diêm Tước, đừng quên là mày đang phải chuộc tội đấy! Nếu mày
dám động tới một cọng tóc gáy của tao, mày nghĩ Tường Vi sẽ làm gì?”
Tưởng Diệp nhếch miệng cười mỉa, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, một vẻ
mặt vô hại, lời nói ra, từng câu đều gõ vào trong tâm khảm Hắc Diêm
Tước!
Thở hổn hển, Hắc Diêm Tước im lặng không nói, mặc dù lúc
này đối với anh, gương mặt tươi cười của Tưởng Diệp cực kỳ đáng ghét,
nhưng anh hiểu rằng mỗi một chữ Tưởng Diệp nói đều không hề sai, ánh mắt lạnh lùng của anh khóa chặt lấy người phụ nữ tỉnh táo đang núp trong
ngực Tưởng Diệp.
Vì cô tiều tụy mà đau lòng, anh cũng muốn giải
thích với cô, nhưng ngay cả ánh mắt cô cũng không chịu nhìn anh, điều
này làm cho anh thấy vô cùng khổ sở.
“Anh tới làm gì? Nơi này không hoan nghênh anh, mời anh lập tức đi cho!”
Giọng nói mềm mại của Tường Vi cất lên một cách lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng không muốn đưa nhìn anh.
“Vi, anh biết rõ năm đó anh đã phạm vào lỗi lầm không nên phạm phải, anh cũng chẳng ngờ cha em sẽ làm như vậy, anh…”