Hắc Diêm Tước nhắm mắt lại, mi tâm co rút nhanh làm hiện lên một rãnh sâu,
tạo cảm giác thâm trầm. Nhắc tới nhà họ Thẩm, thật ra thì anh rất khó
chịu, thân thể càng lúc càng lạnh… Người duy nhất anh không bỏ được, chỉ có cô.
“Phải… Ba em thật sự là một tên súc sinh, mặc dù anh
cũng không dám nói anh là quân tử, nhưng không hiểu sao ông ta lại có
một người con gái thiện lương như em…” Anh nhìn cô, ánh mắt lơ đãng tỏa
ra sự thâm tình dịu dàng, như một hồ nước đang khẽ gợn sóng.
“Đừng nói nữa…” Đau khổ nhắm mắt lại, lòng tự trọng của cô bị anh xé rách
từng lớp từng lớp một, cô là do một kẻ súc sinh sinh ra, trong cơ thể
chảy dòng máu ti tiện, nhưng cô đâu có được lựa chọn.
“Thật xin
lỗi, anh biết rằng điều này làm em khó chịu, nhưng mà anh vẫn phải nói
thật với em… Khi đó ba em lấy cái chết ra uy hiếp, anh đã thờ ơ, thậm
chí còn nhắc nhở ông ta, ông ta mà chết, thì ngay cả tiền bảo hiểm của
ông ta anh cũng sẽ chiếm lấy.”
Trong lòng Tường Vi run lên, trong đôi mắt có chứa lệ nóng ướt át, giọng nói khàn khàn, “…. Cho nên…”
“….Ừhm, vụ tai nạn xe cộ đó, vốn do ông ta sắp đặt để giết chết mẹ em, sau đó
ông ta sẽ có thể lấy được một khoản tiền bảo hiểm lớn, để làm cho công
ty bảo hiểm tin tưởng, loại bỏ khả năng ông ta là hung thủ, ông ta cũng
phải làm cho mình bị thương trong vụ tai nạn đó… Hôm đó, thuộc hạ của
anh đã điều tra ra kế hoạch của ông ta từ sáng sớm, nhưng anh không ra
mặt ngăn cản… Thậm chí, anh đã sắp xếp một chiếc xe tải đi ngay bên cạnh xe ông ta, mục đích là để hù dọa ông ta, làm loạn trận cước, nếu ông ta muốn chết, anh tuyệt đối không ngăn cản, thậm chí đã chuẩn bị tiễn ông
ta một đoạn…”
Đầu ngón tay lạnh lẽo của cô phát run trong bàn tay anh. Anh hơi ngừng lại, khó khăn nuốt nước bọt một cái, tiếp tục nói___
“Nhưng có lẽ là ý trời, trên đường, vì mẹ em và ba em xảy ra tranh chấp, xe
của họ còn chưa kịp va chạm với
chiếc xe tải phía trước thì đã lao xuống vách núi. …. Thật xin lỗi, nếu năm đó anh ra mặt ngăn cản ba em điên
cuồng, thì có lẽ hôm nay mẹ em vẫn còn trên đời, nhưng mà…” Thật xin
lỗi, anh không làm được, thù hận của anh với nhà họ Thẩm, khiến anh
không thể nào làm được một việc lương thiện như vậy.
Nói tới
đây, giọng anh đã nghẹn ngào, nhớ lại năm năm trước, trong khoảnh khắc
Tường Vi bị chiếc xe tải tông vào, anh gần như toát mồ hôi lạnh, lạnh từ đầu tới chân!
Tường Vi lẳng lặng nghe, cả nước mắt cũng im hơi
lặng tiếng, thân thể không ngừng phát run, chân tướng sự thật, chính là
ba cô hại chết mẹ cô, cuối cùng hại chết cả chính mình, mà anh đứng bên
ngoài mặt lạnh nhìn bọn họ đi chịu chết…
Cô không thể trách anh,
đúng không? Đây là do ba cô một tay sắp đặt, anh chỉ vô cảm, thậm chí
muốn góp phần vào đó, chỉ là ông trời đã không cho anh cơ hội phạm sai
lầm này, là vậy sao?
Khó khăn nhắm hai mắt lại, nước mắt tùy
tiện chảy xuôi, cố hết sức rút bàn tay mình từ trong tay anh về, che
miệng, bả vai phát run không thể chống đỡ thêm được nữa, không nhịn được đau đớn mà khóc lên…
“Thật xin lỗi…. Anh thấy may mắn, năm đó
anh đã không tự tay tiễn ba mẹ em một đoạn đường, nhưng cũng là anh đã
gián tiếp gây ra, nếu như không phải anh bức bách nhà họ Thẩm quá đáng…
Anh nghĩ ba em cũng sẽ không sử dụng cách thức điên cuồng tới mức định
lừa gạt tiền bảo hiểm…..”
Anh không giết người ta, người ta lại
chết bởi anh, chỗ này, có lẽ ngày trước anh sẽ không có chút cảm giác
trách nhiệm hay hối hận nào, nhưng vì cô, thiên sứ thiện lương này, đã
dần dần tiến vào chiếm giữ trong tâm linh khô khốc xấu xí của anh, dần
dần làm sinh ra biến hóa, dần dần làm cho anh khổ sở…