“Để cho em biết ba em là một người như thế nào, đối với em là một chuyện tàn nhẫn…”
Anh âm thầm thở dài một hơi, lần nữa cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, có
vài lời anh cảm thấy không cần nói nhiều, nói cho cô biết sự thật, chỉ
là vì anh không muốn cô hiểu lầm rằng chính anh đã giết ba mẹ cô, mặc dù anh cũng có gián tiếp tác động vào, mặc dù là rất khó chấp nhận, nhưng
vì đứa nhỏ, trong bụng cô có một sinh linh yếu ớt, một đứa bé lúc nào
cũng gặp nguy hiểm, anh phải giải quyết vấn đề giữa anh và cô, “Hiện
giờ, em không cần suy nghĩ gì cả, yên tâm sinh con ra là được, những
chuyện khác anh sẽ xử lý.”
Vì cô, anh đã làm những chuyện anh
chưa bao giờ làm, có lẽ trong tương lai sẽ còn có càng nhiều hơn nữa,
nhưng điều kiện tiên quyết là, người phụ nữ này phải yên tâm dựa dẫm,
đồng ý ở cùng một chỗ với anh.
Nhắm mắt lại, Tường Vi yên lặng không nói, trong lòng nổi sóng gió trong lúc nhất thời không sao bình phục lại được.
Ba___ Từ nhỏ cô luôn sợ hãi trong lòng không dám gọi, sự thật ông ta còn đáng sợ hơn thế rất nhiều. Một ít roi tàn nhẫn quật lên người cô, quật lên
người mẹ cô, còn đỡ kinh khủng hơn việc chính tay ông ta đưa tiễn vong
hồn mẹ cô nhiều!
Có lẽ, cô hận Hắc Diêm Tước, hận anh sao có thể trơ mắt thậm chí là nhếch miệng cười khi thấy ba mẹ cô chết đi, hận anh máu lạnh hơn ba cô gấp trăm lần, hận anh là kẻ đứng sau tàn nhẫn, bất
kể là ai, anh chỉ đụng tới cũng đã đủ để làm kẻ địch tự sụp đổ…
Đây mới là anh, không phải sao? Kẻ sát thủ lãnh khốc vô tình này, trong một tháng đã qua, làm cô đau tới nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này, cô
lại không dám cầm dao, đâm thẳng vào trái tim trong lồng ngực mỏng manh
này.
Bởi vì ba cô cũng là một kẻ cầm thú, hai kẻ cầm thú chém
giết lẫn nhau, liên lụy tới kẻ đứng giữa là người
mẹ vô tội của cô, thứ
duy nhất cô có thể oán là số mệnh…
Hít một hơi, cô mở mắt ra, đôi mắt đen tối mờ mờ hơi nước, nhìn anh một cái trong lòng liền cảm thấy
như bị kim châm, “Nói cho tôi biết những chuyện này, có thể làm giảm bớt tội lỗi của anh sao?”
Cô cười lạnh, Hắc Diêm Tước, chỉ là một
con cầm thú khác, trong lúc bất chợt, cô không thể hận một con cầm thú,
cảm giác này so với oán hận còn bất lực hơn. Hận số mệnh, là bất lực
nhất, bởi mãi mãi không tìm được cách tiết hận, bởi vì ngươi không thể
nào đối kháng nó. Trong nháy mắt, trái tim như đã tan ra, rũ mắt xuống,
cô không tìm được cách nào để trốn tránh.
Nắm chặt tay cô, ánh
mắt anh buồn bã, “Anh không quan tâm tội nghiệt gì cả! Vẫn sẽ làm việc
mà không cần giải thích với bất kỳ một ai! Nhưng… So với em là người vô
tội, đời này, việc duy nhất anh làm sai, chính là đã đối xử tệ hại với
em, không có gì để nghi ngờ, anh nợ em nhiều nhất!”
Những năm
máu tanh, thô bạo, tàn nhẫn kia, trải qua từng cơn cuồng bạo, gần đây
thường tái hiện lại trong đầu óc anh, điều này có lẽ cũng là báo ứng cho anh.
Nợ?
Lông mày Tường Vi nhăn lại, đến cùng thì cô đã làm những gì mà có thể khiến cho người đàn ông này nói nợ cô? Không kịp suy nghĩ thêm nữa, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra___
“Tước, bác sĩ Mạch nói anh tới đây, thì ra anh thật sự ở chỗ này!”
Vừa vào cửa là Nhạc Niệm Tư, Tường Vi chuyển mắt, nhìn cái bụng đã nổi lên
của cô ta, nhưng lại vẫn ăn mặc theo kiểu thiếu nữ như trước, khắp nơi
đều trưng ra một vẻ hồn nhiên.