Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Thề Ước Hạnh Phúc


trước sau

“Tôi chỉ là một kẻ có cũng được, không có cũng không sao, cho nên, xin đừng có nói cho tôi biết, anh sợ nhất cái gì. Cảm ơn anh tối nay đã cho tôi biết những chân tướng này, cảm ơn anh chịu thú nhận những tàn nhẫn trước đây, tôi đã nghĩ rất nhiều, đó thật sự là những chuyện tình trước đây anh sẽ làm. Nhưng tôi thực sự đã không còn áy náy với bác Hắc nữa, riêng chuyện này, là không thể nghi ngờ.”

Tường Vi nhắm mắt lại, đưa lưng về phía anh, đột nhiên lại sợ cái thế tấn công dịu dàng này của anh, khó mà tưởng tượng được, anh có thể vì bọn trẻ mà làm ra cả những chuyện này.

Hắc Diêm Tước muốn bày tỏ tất cả suy nghĩ, nhưng dưới lời nói lạnh lùng của cô, tất cả đã bị bóp chết.

Buồn bực tắc lại trong ngực, anh đột nhiên tức giận mà cậy mạnh nói: “Em không phải là người khác! Em là người phụ nữ của anh, là mẹ của con anh, là người nhà của anh, là người thân cận nhất trong sinh mệnh anh, làm sao em lại là một người có cũng được mà không có cũng không sao!”

Lực ôm của anh rất dịu dàng, nhưng lực độ lại vừa đủ để xoay người Tường Vi lại, cho cô đối mặt với anh. Trong bóng tối, ánh mắt của người kia là nguồn sáng duy nhất.

“Cám ơn anh đã đối xử tử tế với tôi như vậy, nhưng tôi vẫn chưa muốn biết anh sợ nhất điều gì, tôi không muốn biết nhược điểm của anh.”

Thật ra thì, khi cô biết mẹ cô chết không phải do anh gây ra, cô đã không còn hận anh như trước nữa, dù sao thù hận cũng là một việc khiến cho cõi lòng quá mức đau khổ, cô chỉ muốn bỏ qua những thù hận kia, quên đi những ám ảnh của thời xưa cũ, cách xa anh, trải qua một cuộc sống mới, tại sao, anh không dễ dàng bỏ qua cho cô? Cô, từ đầu tới cuối không hề nợ anh điều gì!

Đôi mắt Hắc Diêm Tước tràn ra thứ ánh sáng trong suốt, thờ dài, “Anh nên làm gì với em bây giờ, hả?”

“Tha cho tôi, để cuộc sống của tôi cách xa anh, chính là việc tốt nhất cho tôi.” Cô khẽ nói.

Hiện, đang trong bóng đêm, thân thể gắn bó chặt chẽ, bỏ đi vẻ ngụy trang kiên cường ban ngày, suy nghĩ cũng giống như đê vỡ, ào ra! Bất kể là buồn khổ hay tức giận, đều là sự thể hiện chân thật nhất, không có… chút ngụy trang nào.

Hắc Diêm Tước dụng tâm suy nghĩ lời Tường Vi nói, mới nói: “Cũng bởi vì sợ, sợ những đau đớn trong quá khứ khuấy động những cảm xúc trong sâu thẳm khó khăn lắm mới bình ổn được, sợ mình sẽ lại chịu tổn thương một lần nữa, sợ anh sẽ đối xử với em giống như trong quá khứ, cho nên vội vàng muốn tránh xa anh, cho nên em mới không muốn nghe anh nói chuyện làm anh sợ hãi nhất!”

Lời của anh, từng câu từng chữ gõ vào tâm khảm cô, có lẽ trong tiềm thức, bởi vì những tổn thương cũ, cô sợ sẽ dẫm lên vết xe đổ, rất sợ anh sẽ âm mưu đùa giỡn thêm một lần nữa.

“Em không tin tưởng tôi, điều này là dễ hiểu, anh nói rồi, cả đời này, anh nợ nhiều nhất, chỉ sợ là em. Anh sợ nhất, chính là khi anh thật lòng thật dạ muốn chăm sóc em, em sẽ rời bỏ anh một lần nữa.” Tay anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nặng nhẹ vuốt ve giữa lớp chăn đệm.

“Vậy, tối nay anh khăng khăng đòi tôi xem một màn của mợ Hắc, cũng là muốn bù đắp những tổn thương đã qua cho tôi sao? Anh biết rõ là tôi có thể sẽ căm hận anh hơn, căm hận những hành động việc làm tôi phải nhận, căm hận anh tàn nhẫn hạ độc thủ với một cô gái tay trói gà không chặt…”

Cô vội vã muốn thoát đi, quên đi những thù hận cũ, thế nhưng anh lại nắm chặt không thả, ngược lại lần nữa nhắc nhở cô!

Miệng anh luôn nói lời muốn bù đắp, để cho tâm hồn cô sợ hãi, phương thức của anh quá mức tàn nhẫn, làm cho cô thôi không đau lòng vì bác Hắc nữa, và biết thêm những chuyện anh đã làm sau lưng cô!

Nắm chặt tay cô, anh giận quá hóa cười, dùng bàn tay ấm áp thật dày, truyền sức mạnh cho cô: “Đúng, có lẽ so với trước đây em càng căm hận anh hơn, nhưng anh vẫn lựa chọn làm như vậy, anh thà rằng em hận anh, cũng không muốn em mang nỗi áy náy với bác Hắc cả một đời. Anh biết rõ em sợ hãi những gì, nhưng tất cả đều qua rồi, anh muốn làm em vui vẻ, làm em thật sự được giải thoát, nhất định phải làm cho em biết chân tướng.”

“Nhưng tôi biết xong, cũng chẳng thấy vui vẻ…” Cô nói sâu xa.

“Không, cho tới bây giờ, em chưa từng được vui vẻ, em đơn giản, ý nghĩ đều viết ngay trên mặt, vui vẻ hay không, vừa nhìn là thấy ngay. Lương thiện như em, mang tội danh hại chết bác Hắc trên lưng, nhất định sẽ là cái gai đâm vào lòng em mãi mãi, anh muốn nhổ hết mọi gai góc cho em, dù sao trong mắt em anh cũng là một kẻ tội ác chồng chất, không sợ có thêm một tội danh nữa, cũng là luc mợ Hắc phải nhận trừng phạt, nên vì những hành động việc làm của bà ta mà lãnh lấy trách nhiệm.”

Hắc Diêm Tước vươn tay nhẹ nhàng lôi Tường Vi lên trên ngực anh, nói tiếp: “Có lẽ, em cảm thấy anh quá độc ác, anh thừa nhận, đời này ngoại trừ em là người vô tội duy nhất mà anh trừng phạt, những kẻ khác đều là xứng đáng! Sản nghiệp nhà họ Hắc vốn không nhỏ, không biết có biết bao nhiêu người có thể vì những thứ tiền tài quyền thế này mà ra tay độc ác, tranh đoạt quyền lợi, có khối người tranh quyền đoạt thế, ba anh chính là đã thua ở chỗ tin nhầm bọn người nhà họ Thẩm, mới có thể thất bại thảm hại. Sự tranh đấu trên thương trường còn máu me hơn trên chiến trường gấp trăm lần, đó không
chỉ là trắng trợn chém giết, không có khói thuốc súng, nhưng có thể làm cho em cả ngày run sợ, lúc này cũng có thể nhà tan cửa nát! Sản nghiệp càng lớn, kẻ địch càng nhiều, bên người anh có biết bao nhiêu sài lang hổ báo, bao nhiêu người nhìn chằm chằm đợi Hắc thị đóng cửa, nếu như không mạnh hơn bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xét nát!”

Trong ngực, bàn tay an ổn khẽ co rút lại, Tường Vi nhạy cảm hơi lui ra, cô có thể cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, cũng hơi rung động.

Lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói những lời này, cũng là lần đầu tiên, anh lạnh lùng ít nói, lại nói với cô những lời trong lòng. Cô thừa nhận, có hơi cảm động, có lẽ thế giới của anh có rất nhiều bất đắc dĩ, nhưng mà giờ phút này cô thật rất sợ, rất sợ tiếp nhận anh bù đắp, rất sợ trong lòng thoát ra mấy bong bóng khó hiểu.

“Nhưng… Tôi không hợp với thế giới của anh, chúng ta không cùng một loại người…”

Thật vậy, bọn họ khác nhau quá xa, anh quá cường thế, cô quá yếu đuối, vốn không phải là người ở cùng một thế giới, cứ thế mà kết hợp, chỉ làm cho anh bị liên lụy, cũng sẽ chỉ vì cô mà khổ sở.

Hắc Diêm Tước thật sự bị những lý lẽ trong cái đầu nhỏ của cô làm cho tức chết, một phát ôm lấy thân thể cô, áp sát anh, thật cẩn thận tránh bụng cô, ôm cô vào trong lòng, vội vàng nói___

“Anh không tin những thứ này. Chúng ta cùng sinh tồn trong một thế giới, chỉ là chưa tìm được cách thức chung đụng thích hợp mà thôi, nhưng anh sẽ không từ bỏ! Ngược lại là em, đừng có sợ hãi nữa, nên yên tâm chờ sinh con mới đúng.”

“Chuyện em lo lắng, anh sẽ giải quyết hết, chuyện em mong muốn, anh đều sẽ cố gắng hoàn thành. Nếu em không chịu tin, chúng ta có thể lại dùng hẹn ước để bảo đảm, anh sẽ thực hiện được tất cả mọi hứa hẹn với em và con của chúng ta, đảm bảo sẽ không làm mấy người tổn thương một mảy may, đảm bảo mấy người có thể sống vui vui vẻ vẻ ở nhà họ Hắc. Anh là một thương nhân, chỉ biết tới thực tế, sẽ không nói những chuyện yêu đương hư vô gì đó, cũng vậy, anh nói muốn bù đắp cho em, nhưng anh đã tổn thương không ít người, nhưng anh chỉ muốn bù đắp cho em, bởi vì với anh mà nói, em là độc nhất vô nhị. Những điều này, em hiểu không?

Tường Vi đột nhiên cảm thấy, đêm nay nhất định là đã có phép màu nào đó, bởi vì cô cảm thấy Hắc Diêm Tước nói những lời này rất rõ ràng mạnh mẽ, thật là làm cho người ta kinh ngạc quá đi, anh lại có thể nói ra những lời này.

Cô ở trong lòng anh, là độc nhất vô nhị sao?

Trong lòng có chút ít cảm xúc, cô tự nhiên khẽ mở đôi môi mọng: “…. Không hiểu… Rốt cuộc tôi có làm chuyện gì không, sao anh lại đột ngột thay đổi thái độ với tôi?”

Hắc Diêm Tước hít sâu một hơi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, đôi mắt sáng trong màn đêm dệt ra một tấm lưới ấm áp.

Thật ra thì cô không cần làm bất kỳ chuyện gì, lẳng lặng chờ đợi anh về, lẳng lặng cho anh thấy hoa tường vi đủ màu sắc, lẳng lặng tin tưởng, anh sẽ cho cô hạnh phúc, anh có lòng tốt, những thay đổi này, đến từ chính cuốn nhật ký đã bị tàn phá, ghi lại từng chút quá trình cô lớn lên.

Anh chưa hề nói, cuốn nhật ký đó, đã bị anh giữ. Hơn nữa trong một tháng cô ở Ả-rập Saudi, anh ôm cuốn nhật ký, đọc chăm chú, mỗi một lần đọc, cũng khổ sở theo những bi thương của cô.

Có lẽ số mệnh đã định từ lâu, bắt đầu từ khi anh cầm ống nhòm, từ trên sân thượng dòm ngó vào căn nhà gỗ nhỏ của cô, đã làm cho anh chú ý tới cô, dần dần bị cô hấp dẫn, dần dần có thói quen dõi theo cuộc sống của cô, cô không có ở bên, cho dù chỉ có một giây đồng hồ cũng thấy khó chịu.

Anh ôm chặt cô, không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm, cực kỳ lâu, cho tới khi nghe được tiếng hít thở đều đều, cả phòng yên tĩnh, cho tới khi cô mệt mỏi ngủ thật say trong lòng anh, anh mới chậm rãi, gằn từng chữ nói:

“Thứ nhất, anh không cưới em không gả, nếu anh cưới, em phải gả.”

“Thứ hai, hứa rằng ___ không bao giờ phản bội em, không bảo giờ để em rời đi.”

“Thứ ba, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh, không xa không rời, đời đời kiếp kiếp mãi mãi …”

Chất giọng trầm thấp, chậm rãi vang vọng trong không khí, là hứa hẹn, là lời thề, so với việc nói yêu còn có sức thuyết phục hơn.

Anh rất thật lòng, anh nói là sẽ làm, cũng rất dũng cảm.

Dũng cảm này tới từ chính hoàng tử Troy, buông tha tất cả, chỉ vì muốn lấy được trái tim người phụ nữ, không tiếc đến dưới thành, đại động chiến tranh!

Vậy nên, anh chính là hoàng tử Troy, từ nay về sau, bắt đầu bảo vệ người phụ nữ của anh…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện