“Tước, chuyện mợ Hắc, có phải là hơi ác độc quá hay không?”
Trong thư phòng Hắc Diêm Tước, Mỹ Nhi, bưng một chén canh tẩm bổ vào trong,
sau khi đặt xuống, bèn mở miệng hỏi người đang ngồi làm việc với máy
tính phía sau cái bàn – Hắc Diêm Tước.
Ngón tay thon dài gõ gõ
mặt bàn, trong ánh mắt lạnh lùng ấn chứa một tia suy tư, qua một hồi
lâu, Hắc Diêm Tước ngước mắt, mấp máy môi: “Từ lúc nào mà, quan hệ của
cô và bà ta thân thiết tới mức cô đặc biệt chạy tới đây cầu tình cho bà
ta?”
Để mặc cho mợ Hắc làm ác nhiều năm như vậy, mặc dù rất là
phù hợp với chính sách nuôi dưỡng sài lang của anh, nhưng vi phạm vào
chuyện kiêng kỵ, anh tuyệt đối không cho phép! Huống chi, mụ già đó đã
làm người phụ nữ của anh đau khổ, tuyệt đối không có khả năng dung túng
cho bà ta!
Mỹ Nhi trầm ngâm nửa ngày, thở ra một hơi, đứng thẳng người, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên, “Cũng không phải, anh cũng biết là cái ngày em bị tai nạn giao thông ý, mợ Hắc đã chăm sóc
em, mới khỏi nhanh hơn một chút, hôm nay nghe những người giúp việc kia
nói, mợ Hắc đã bị nhốt, em biết rõ khả năng của anh, để cho mợ Hắc sống
hay chết chỉ cần một câu nói của anh thôi.”
Ngón tay đang gõ mặt bàn của anh thoáng dừng lại, rồi chuyển lên khẽ vuốt đuôi lông mày, Mỹ
Nhi mặt trát đầy son phấn và Mỹ Nhi trước tai nạn thật sự có chút khác
biệt, nhưng bác sĩ đã nói, do bị ma sát trong vụ tai nạn, làm cho phần
lớn làn da trên người cô ta bị tổn thương, muốn phục hồi lại như cũ cần
có thời gian, có điều, anh nhướn nhướn mày, “Trang điểm quá đậm, không
tốt cho việc hồi phục vết thương. Mỹ Nhi, chuyện mợ Hắc tôi sẽ xử lý,
ngược lại là cô, tôi đã nói rồi, sẽ bồi thường cho cô, nên cô nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi lập tức viết chi phiếu cho cô.”
Anh có nguyên tắc làm người của mình, Mỹ Nhi là do anh đụng bị thương, anh
chịu trách nhiệm cũng là đúng, nhưng không có nghĩa là cô ta có thể tùy
tiện nhúng tay quản lý chuyện trong nhà anh, bao gồm cả chuyện của Tường Vi.
Anh hiểu rõ tâm tư của Mỹ Nhi, cho nên tối qua trên bàn
cơm, anh muốn nghe được chính miệng cô ta nói chúc mừng, cũng cho thấy
rõ địa vị của Tường Vi và tình cảm của anh, anh có thể cho Mỹ Nhi, trừ
tiền bạc cũng chỉ có tiền bạc.
“Tước… Em không cần tiền của anh, lần tai nạn giao thông đó cũng là do em không cẩn thận mà lao ra, không để ý tới xe của anh. Em… Em gần như đã không còn nơi nào để nương tựa
nữa, em chỉ mong có một gia đình ấm áp. Em biết em không nên có bất kỳ
hy vọng xa vời nào với anh, em chúc phúc cho anh và Tường Vi tới khi đầu bạc… Nhưng mà, có thể cho em một cơ hội được không, cho em làm em gái
nuôi của anh…, em thật sự… Rất khát vọng có một gia đình ấm áp…”
Mỹ Nhi dụng tâm kín đáo nói, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nước mắt nói rơi liền rơi, vốn chẳng cần diễn tập.
Nhăn nhăn lông mày, Hắc Diêm Tước hờ hững nói: “Mặc dù tôi thấy rất kỳ lạ,
điều gì đã làm cô có gan nói với tôi những điều trên? Hắc Diêm Tước tôi
đây chưa bao giờ có em gái, cũng không có ý tưởng nhận em gái nuôi, cuộc đời tôi có người phụ nữ và các con của tôi là đã đủ. Về cái gia đình ấm áp cô mong đợi, tôi đây xin lỗi, tôi không thể nào cho cô điều này
được, nhưng tôi có thể giới thiệu cho cô quen với những người giàu có,
những việc khác cô quá giới hạn rồi đấy. Được rồi, tôi còn có việc, cô
có thể đi ra ngoài.”
Anh là thương nhân, có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, tuyệt sẽ không nhân nhượng, từ trước tới nay luôn như vậy!
Mỹ Nhi gật đầu một cái, không nhịn được mà rơi nước mắt, nhếch nhác rời
khỏi căn phòng, trên khuôn mặt có một tia quái dị, lóe lên rồi biến mất
ngay.
Thư phòng ngay lập tức yên tĩnh lại, Hắc Diêm Tước tăng tốc độ động tác trong tay.
Gần đây, vì anh cố dành nhiều thời gian ở bên Tường Vi, giờ đây phải làm nốt một số phần công việc.
Kể từ sau khi giải quyết xong chuyện của mợ Hắc tối qua, sáng nay, khi
Tường Vi còn đang trong giấc mộng, anh đã rời giường để tới công ty rồi, vẫn bận cho tới tận bây giờ còn chưa kịp xem xét cô thế nào. Không biết hôm nay tâm trạng cô đã bình ổn lại chưa, tối qua, đến khi anh nói
những lời kia, cô đã sớm ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Tình yêu là
cài gì, thật ra thì bản thân Hắc Diêm Tước cũng chẳng rõ ràng cho lắm,
chỉ là, đối với Tường Vi, anh cảm thấy thật sự anh đã yêu!
Bờ
môi anh tuấn nâng lên mộ nụ cười không tiếng động, nhàn nhạt, mơ hồ dưới ánh đèn, rồi lại chân thật, toát ra một hương vị ấm áp, chân thành, sâu sắc, cảm giác hạnh phúc ngày càng tới gần…
Tường Vi ngồi trên giường, cửa bị mở ra, Mỹ Nhi đi thẳng vào trong.
“Mày thắng!”
Mỹ Nhi nhìn Tường Vi, trong ánh mắt có hận ý lạnh lẽo, có vẻ như đang cố
nhịn thứ gì đó xuống, sau đó lặp lại, “Mày thắng! Mày khiến mợ Hắc phải
vào nhà giam không có ngày ra, mày khiến Tước mãi mãi chỉ để cho tao ở
trong phòng khách, mày thắng, Thẩm Tường Vi, mặc dù tao không biết mày
đã dùng thủ đoạn gì, nhưng mà… Mày thắng thật rồi!”
Tường Vi
không biết đáp lại thế nào, hiện tại, dường như cô có nói gì thì cũng
không đúng! Vẻ mặt Mỹ Nhi, ánh mắt cũng làm cho người ta kinh ngạc, vừa
quen thuộc vừa xa lạ, cho người ta loại cảm giác khó nói.
Mỹ Nhi nắm chặt quả đấm, ép mình tỉnh táo và lý trí lại, đôi môi đỏ tươi mím
lại thành một đường thẳng, cắn chặt răng, cắn thật chặt, không biết đã
dùng bao nhiêu sức lực, dần dần ở khóe miệng trào ra tia máu…
Tường Vi chấn động, thấy Mỹ Nhi chảy máu mà ghê, cô đứng lên từ trên giường,
rút ra một tờ khăn giấy đặt trên tủ, đưa tới trước mặt Mỹ Nhi, chưa nói
gì cả.
Mỹ Nhi mắt lạnh nhìn khăn giấy trong tay cô, không thèm
để ý gì tới bờ môi đã bị cắn phá, ngược lại cười lạnh: “Không cần giả mù sa mưa, tao cho mày biết, trận chiến này, tao vẫn chưa thua đâu, vị trí bà chủ nhà họ Hắc, sẽ không tới phiên mày làm đâu! Mày hãy nhớ kỹ cho
tao, thù oán giữa chúng ta quá nhiều, tao sẽ không bỏ qua cho mày dễ như vậy đâu.”
Trầm mặc hồi lâu, Tường Vi nhìn vẻ mặt âm u của Mỹ
Nhi, máu trên khóe miệng đã chảy tới sàn nhà, cô ta tức giận, gần như đã điên cuồng lên! Nhưng cô ta che đậy rất tốt, tay đeo găng, toàn thân
cũng được bao bọc chặt chẽ, chỉ có khuôn mặt trát đầy son phấn lộ ra,
vặn vẹo kinh khủng.
“Tôi không hề muốn tranh giành với cô bất kỳ một thứ gì, hoặc là người nào! Chúng ta vốn đâu có quen biết gì, chỉ có một lần duy nhất, là đêm đó, người trung đông kia vào phòng cô, nhưng
những chuyện này đâu phải là chủ ý của tôi. Vị trí bà chủ nhà họ Hắc,
tôi cũng chẳng muốn làm, cô có thể ghi tạc bất mãn và oán hận lên đầu
tôi, có điều…” Tường Vi dừng lại, sống lưng đã cứng ngắc, gương mặt lạnh nhạt giữ vẻ tỉnh táo và kiên nghị, “Nếu cô muốn thương tổn con tôi,
trước hết phải hỏi qua con dao của tôi đã.”
Trong tay đột nhiên
có một con dao gọt trái cây sáng trắng, ánh sáng như đâm vào mắt Mỹ Nhi, thân thể cô ta theo phản xạ lùi về sau một bước.
Cắn chặt hàm
răng, nhìn Tường Vi, tức
giận phun ra một câu: “Được! Rốt cuộc thì con
thỏ cũng có vuốt sao? Tao sẽ mỏi mắt mong chờ, kiếp này, nếu không phải
là mày chết thì là tao lìa đời!”
Nói xong, Mỹ Nhi đạp giày cao gót thở phì phò bỏ đi.
Rũ vai xuống, Tường Vi dõi mắt nhìn theo bóng lưng Mỹ Nhi, chợt cảm thấy
tấm lưng này có hơi quen thuộc, nhưng lại xa lạ, cảm giác có chỗ nào rất kỳ quái, nói không ra.
Mợ Hắc thật sự bị đưa vào tù sao? Trong lòng cô không khỏi thấy tiếc nuối.
Vuốt ve lồng ngực bất an, cô một mình tiến vào phòng tắm, khi nhìn thấy cánh cửa kính, tâm trạng có hơi xao động, cánh cửa kính này, bao nhiêu năm
rồi đều dùng một màu hoa, các loại vật liệu luôn được cải tiến không
ngừng, giống như cái tính cố chấp của anh, nếu quen dùng một thứ duy
nhất rồi, e là cả đời cũng sẽ không đổi, giống như xe của anh chẳng hạn.
Cánh cửa kính này, đã khắc sâu vào ký ức cô, chỉ sợ là đêm năm
15 tuổi ấy, bị đưa đi làm quà tặng, khi anh phát tác chứng cuồng loạn,
ép cô lên cánh cửa kính vỡ, điên cuồng bóp chặt cổ cô, trên lưng cô,
những mảnh kính vỡ cắt lên từng vết thương một, đau thấu tim gan, máu
thịt be bét, vẫn còn làm cho cô thấy sợ hãi! Đêm nay sống lưng như vẫn
lờ mờ cảm thấy đau đớn.
Ngón tay run rẩy, đẩy cửa kính ra, Tường Vi đi vào phòng tắm, ngước mắt, nhìn tấm rèm tinh xảo trước mắt, nhẹ
nhàng kéo ra, nội thất phòng tắm sáng loáng đập vào mắt.
Trong
lòng căng thẳng, nhớ lại một năm kia, bị anh dùng dây trói chặt, treo
ngược trên ống thép, sự điên cuồng của anh, anh chiếm đoạt, nỗi đau vẫn
còn rõ mồn một, rõ ràng như thế, lúc đó cổ tay bị ghim chặt tạo ra những vết ứ ngân đau đớn, bị anh treo ngược như phạm nhân, vô tình lãnh khốc
tàn nhẫn lăng nhục.
Thở dài một hơi, nhìn lướt qua tấm rèm, tới
bồn tắm hình giọt nước. Một cái bồn tắm không sâu lắm, rất rộng rãi, đủ
chứa ba người.
Màu sắc trong phòng tắm chưa từng thay đổi, vẫn
được giữ gìn hoàn chỉnh không sứt mẻ, vẫn phong cách thiết kế cao quý,
thanh nhã.
Vặn đầy nước, tẩy sạch tất cả mọi mệt mỏi đi.
Vuốt ve hồ tắm bóng loáng, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh năm nào bị ngã vỡ bánh chè!
Trong lòng kinh hãi, thật đáng sợ, thương tích người đàn ông này lưu lại trên người cô, gần như là không đếm được, mỗi một bước đều nhớ lại những tàn nhẫn, mỗi một chỗ đều là những chuyện khiếp đảm làm tim đập nhanh…
Nhưng, đã làm sao? Cho dù trong lòng đã có nỗi ám ảnh khó có thể triệt tiêu,
đúng như lời anh nói đêm qua, cho anh một cơ hội bù đắp. Anh nói rất
chân thành, lời anh nói đêm qua, vẫn ghi tạc thật sâu trong đầu cô, chỉ
là, khi cô hỏi tại sao anh lại thay đổi thái độ đối với cô, anh im lặng
thật lâu, mãi cho tới sau khi cô đã ngủ thật say, không biết anh có nói
thêm gì không, đến giờ vẫn là một bí ẩn.
Cũng tốt, có lẽ lương
tâm anh bộc phát, là do đứa bé trong bụng cô, có lẽ trong những năm qua, anh cũng đã mệt mỏi, muốn xây dựng một gia đình.
Thật ra thì,
anh và cô đều giống nhau, đều hứng chịu nỗi vất vả khi không có ba mẹ
bên cạnh. Anh mang trên mình nỗi thù hận quá sâu, cô đã từng hoài nghi
không chỉ một lần, người đàn ông này cứ như được tạo thành từ thù hận.
Nhưng nay, khi tất cả đã phai nhạt đi, chỉ còn lại năm tháng bình thản lướt
qua đôi tay, về sau này sẽ có thêm bao nhiêu đau khổ, cô không biết, vậy thì, có nên tin tưởng anh hay không…
Ôm nỗi nghi ngờ sâu sắc, cô dần dần ngủ thiếp đi trong bồn tắm, do đã mang thai, càng ngày cô càng
trở nên thích ngủ. Cũng vì thỉnh thoảng Hắc Diêm Tước tỏ ra quan tâm và
dịu dàng, đã chậm rãi làm cõi lòng căng thẳng của cô bình tĩnh hơn, cô
có nên tin tưởng, cô chính là độc nhất vô nhị của anh hay không?
Đợi khi Hắc Diêm Tước làm xong công việc, lúc đi qua cửa phòng Tiểu Trạch,
tiện đà mở ra, mới phát hiện cậu bé vẫn chưa ngủ, đang nằm lỳ trên
giường chơi máy chơi điện tử.
Anh nhăn mày, đi qua, anh không
nói gì, tắt máy chơi điện tử, cố hết sức làm cho giọng mình dễ nghe,
nói: “Trẻ con nên ngủ từ 9 giờ.”
Cậu nhóc bĩu môi với Hắc Diêm
Tước một cái, không phục vứt cái bộ điều khiển sang một bên, xoay người
lại, chui vào trong chăn, “Tôi mới không phải trẻ con.” Ngay sau đó, giở tính trẻ con, trùm chăn kín đầu.
“Sao? Phát cáu gì chứ?” Hắc
Diêm Tước đi tới, có lẽ anh vẫn chưa có kinh nghiệm làm ba, cũng không
phải là người ba tốt, nhưng từ nay về sau, anh sẽ cố gắng khai thông
cùng với các con, chờ một lát, anh kéo cái chăn của Tiểu Trạch xuống,
nói khẽ, “Con thân là con cháu nhà họ Hắc, không được thiếu lễ phép với
người lớn như vậy, nếu có chuyện gì, phải học được cách tự mình giải
quyết, chứ không phải giở tính trẻ con.”
“Tôi vốn chính là một đứa trẻ, hừ!” Cậu nhóc hừ một cái thật mạnh bằng mũi, câu trước đá câu sau làm anh buồn cười.
Siết chặt gương mặt tròn tròn của cậu bé, anh lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Vậy
thì nói cho ta biết, rốt cuộc là tại sao con không ngủ được, tại sao lại không vui?”
“Hừ, đều là do ông đáng ghét! Không cho tôi ngủ với mẹ, lại không cho tôi tới chỗ thầy, tôi không quen ngủ một mình, ông có biết không?”
Giọng nói buồn buồn vọng ra từ trong chăn, cậu bé
oán trách nhìn Hắc Diêm Tước, có ba cũng chẳng phải là chuyện tốt, ông
ta tranh mẹ với nó!
“Không phải ta đã nói rồi sao, trong bụng mẹ con có em gái nhỏ hoặc là em trai nhỏ, không thể cho con ngủ cùng, lỡ
như con làm mẹ con bị thương, với lại con là con ta, sao lại suốt ngày
chạy tới chỗ Tưởng Diệp hả?”
Anh lắc đầu một cái, bất đắc dĩ
nói. Có lẽ năm năm thiết sót kia, đã làm cho anh mất đi cơ hôi chung
sống với Tiểu Trạch. Cậu bé đặc biệt dính mẹ cũng là chuyện có tình có
lý, nhưng hiện Tường Vi đang có thai, thật sự không thích hợp ngủ chung
với thằng bé, trẻ con ngủ không yên ổn, lỡ làm cô bị thương thì phải làm sao?
“Ai là con ông? Chúng ta là anh em tay áo thôi!” Cậu nhóc không vui lại hừ một cái bằng mũi.