Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Học Được Tin Tưởng (2)


trước sau

“Vậy lần kia thì sao, người phụ nữ trên xe ấy, tạo điều kiện cho anh phát tiết? Hình như anh luôn sắp xếp để hưởng đủ ‘công dụng’ của mỗi người đàn bà nhỉ, nhưng thật xin lỗi, tôi không thể chấp nhận cái kiểu này của anh, chờ sinh đứa nhỏ xong, tôi sẽ đưa Tiểu Trạch đi, anh đã muốn đứa nhỏ này, tôi sẽ để lại cho anh.”

Tường Vi cắn môi, khó khăn nói xong, trong đôi mắt là lửa giận ngùn ngụt, những suy nghĩ nảy ra liên tục trong đầu óc, cô không sao chịu được việc cả đời mình phải sống dưới bóng đen của anh, những ngày hãi hùng lo lắng như vậy, cô nếm trải đủ rồi!

Hắc Diêm Tước không giận, ngược lại còn cười, một tay chống đầu, một tay nắm chặt bàn tay trái mềm mại của cô, cười thật khẽ, vẻ lười biếng của người đàn ông thành thục toát ra sự quyến rũ, mặc dù sắc mặt có hơi bị tiều tụy tái nhợt do mất máu, nhưng không làm hao tổn chút anh khí nào, “Người phụ nữ để cho anh phát tiết trên xe? Ừhm… Cái người này đưa ra lý do buồn cười quá!”

Đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt đôi mắt trong suốt ướt mềm đầy lửa giận, bên bờ môi mỏng hiển hiện nụ cười nhàn nhạt, “Trong quá khứ, phụ nữ bên cạnh anh xác thực là rất nhiều, nhưng chỉ có một người phụ nữ, hơn 15 năm, bóng dáng cô ấy luôn ở trước mắt anh hoặc trong đầu óc anh tới tới lui lui, như một u hồn, xua đi không được. Mà người phụ nữ đó sắp trở thành vợ anh, tương lai không xa sẽ vì anh sinh hạ một đứa bé thứ hai. Nhưng cô ấy thì sao nào, lúc nào cũng nói mỗi người nhận một đứa bé, tự mình tiêu dao, anh ấy à, tương đối là tham lam hơn, cả ba mẹ con anh đều muốn có.”

Anh cười yếu ớt, đôi mắt đen nồng đậm thâm tình không thể nào không nhìn thấy, e hèm, đều nói phụ nữ có thai tính tình đều quái gở, anh vẫn chiều được, “Mặc dù anh không biết người phụ nữ trong xe để cho anh phát tiết em vừa nói là người nào, nhưng anh có thể nói cho em biết, đó chắc chắn không phải là anh.”

Tường Vi chớp mắt hai cái, lửa giận ngay lập tức biến mất vô ảnh vô tung sau những lời tâm tình của Hắc Diêm Tước, cau mày lẩm bẩm nói nhỏ, “Là em nhìn nhầm sao?”

“Vậy thì nói cho anh biết, rốt cuộc em đã trông thấy gì?” Anh chờ đợi, trong đầu dâng lên một tia cảnh giác, “Tất cả những gì em đã thấy, hãy kể lại cho anh không sót một chữ, biết đâu có liên quan tới chuyện anh trúng đạn.”

Cô ngẩn người, gật đầu một cái, “Vào buổi chiều ngày anh trúng đạn ý, em có dắt Tiểu Trạch xem buổi họp báo của ‘Ny Thường’ ở quảng trường trung tâm thành phố, sau đó lúc sang đường có nhìn thấy… anh ở bên phía đường đối diện cùng với một cô gái ăn mặc tễ tãi ở trong xe… dây dưa, mặc dù em chỉ nhìn thấy gò má nghiêng của anh, nhưng em rất chắc chắn, hình như là anh…”

Cô nói tới đây, bèn ngẫm nghĩ lại khuôn mặt anh, gương mặt này cô đã quá quen thuộc, dường như đã khắc vào trong ý thức, còn khắc sâu hơn cả khuôn mặt của chính cô. Là cô đã nhìn nhầm sao?

Hắc Diêm Tước vì những lời Tường Vi nói, dung nhan tuấn mỹ đang dịu dàng bỗng thoáng qua một tia lẫm liệt, “Có gặp qua ai nữa không?”

“Hả? À, có gặp Triết, có thấy Mỹ Nhi đi cùng với Triết.” Cô nhìn vẻ mặt trở nên rét lạnh của anh, sợ anh sẽ lần nữa gây phiền toái cho Triết, vì vậy nhanh chóng nói: “Hãy bỏ qua cho Triết đi, có được không? Mặc dù mẹ anh đã phản bội ba anh, nhưng Triết vô tội mà, xin đừng làm hại anh ta, được không?”

Làm hại___

Hai chữ này lập tức làm vẻ mặt đẹp trai băng giá của anh lần nữa dịu dàng trở lại.

Anh cầm tay cô đưa tới gần mặt mình,
nhẹ nhàng vuốt ve, trong giọng nói có chút rung động ẩn chứa, “Mẹ cậu ta… đã chết.”

“Chết!” Tường Vi mở lớn đôi mắt, nhớ lại khi năm năm trước, người phụ nữ xinh đẹp u buồn kia, mẹ Triết đã …. Chết?

Hắc Diêm Tước khẽ vuốt cằm, vẻ mặt hơi phức tạp, “Do bệnh tâm thần, tự sát vào tháng trước.”

Một cảm giác thương tiếc xông lên đầu óc, Tường Vi mím môi, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cương nghị vuông vức của anh, “Thật xin lỗi, em không biết mấy chuyện này…”

Thở dài một hơi, nắm chặt tay Tường Vi, đây là lần đầu tiên nói tới mẹ anh, người đã chết, nhưng tim anh không sao thấy vui vẻ được, thậm chí khó chịu hơn bất cứ khi nào. Tắc nghẽn trong ngực, làm cho anh không biết làm sao___

“Nếu như mà anh muốn ngăn cản Triết, cậu ta đã không thể thuận lợi tổ chức họp báo ở đây rồi. Về người đàn ông mà em đã trông thấy, anh rất ngạc nhiên trên đời này sao lại có người giống anh như vậy. Hôm đó anh đi họp từ sáng sớm, lái oto về tới nhà đã là gần tối, nhưng trên đường bị tập kích mà bị thương, em nói xem, anh làm sao có thời gian ở cái nơi kia diễn một tuồng kịch cho em xem chứ?”

“… Nói vậy, là em nhầm rồi sao? Em cũng thấy rất nghi hoặc, có vẻ như anh sẽ không ngồi xe Porsche đâu…” Anh nói làm trong lòng cô cảm thấy có chuyện kỳ lạ, trong mắt anh có sự buồn khổ mờ nhạt không giả, vậy thì người nọ là ai?

“Cô bé ngốc, không phả là có lẽ, là vốn dĩ không thể nào. Bảy chiếc xe thể thao trong nhà, toàn bộ đều là Bugatti Veyon, chỉ là kiểu dáng khác nhau thôi. Em bảo anh cố chấp cũng được, anh đã thích thứ gì, sẽ là một đời một kiếp, kể cả … phụ nữ cũng vậy!”

Đôi mắt đen của anh nhấp nháy, như một ánh sao sáng, khi bốn chữ ‘một đời một kiếp’ thoát ra từ miệng anh, sao mà tự nhiên và thâm thiết.

Làm xúc động nơi xương sườn mềm nhất của cô, trong hốc mắt tụ tập một lớp sương mù thật mỏng, “…. Thật xin lỗi…”

Xem ra thật là cô đã hiểu lầm anh, đúng vậy, với tính anh, chỉ biết thích một loại xe, tuyệt sẽ không ủy khuất bản thân bằng những thứ anh không thích.

“Em không vui vẻ, thiếu chút nữa đã làm thương tổn bé yêu, là vì chuyện này sao? Thật là đủ ngốc, nên học cách tin tưởng anh, biết chưa? Lời anh hứa với em, sẽ không thay đổi vì bất kỳ điều gì, tương tự, anh cũng sẽ không bao dưỡng người phụ nữ khác, anh không chịu nổi việc em phản bội anh thì cũng vậy, anh sẽ không phản bội em, hiểu không?”

Nói xong câu này, cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đã từng làm tổn thương cô quá sâu, nên bảo cô hoàn toàn tin tưởng anh, là một chuyện không dễ dàng. Tựa như anh, mẹ anh phản bội ba anh, anh vẫn chưa từng tha thứ!

Hôm nay, mọi người chết cả rồi, ngược lại lòng anh trống rỗng.

“Thật xin lỗi… Em cứ nghĩ, cứ nghĩ…”

Trong mắt cô xẹt qua một tia khốn quẫn, vì lời anh nói mà … Thật sự không phải là anh, anh nói không hề phản bội cô, đây dường như là lời ấm áp nhất mà cô từng được nghe. Khóe mắt không nhịn được mà chảy ra những giọt nước mắt, chẳng bao lâu sau, người đàn ông cuồng ngạo tự phụ như vậy, đã nguyện ý hứa hẹn những điều này với cô?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện