Im lặng một chốc lát, Hắc Diêm Tước tiếp tục chân thành nói, “Tự dưng nghi ngờ đâu đâu, sẽ chỉ làm hư hại quan hệ hai người, thậm chí là một gia
đình. Chúng ta là người một nhà, em phải học cách tin tưởng anh, tin
tưởng anh sẽ không dễ dàng làm tổn thương em nữa. Chuyện trước kia, anh
rất xin lỗi, cũng rất tiếc nuối, mặc dù đã tạo ra nỗi ám ảnh thật lớn
cho em, nhưng chuyện đã xảy ra, anh không thể thay đổi được, nhưng mà từ nay về sau, anh hứa sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì tổn thương em, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không, nhưng chỉ có một lựa chọn, chính là tin
tưởng anh vô điều kiện.”
Bất kể là tổn thương cô, hay là bảo vệ
cô, anh mãi mãi là một cái miệng thẳng thắn, lời nói ra hoặc là rất đẹp
hoặc là làm cho người ta rất đau đớn, nhưng rất thẳng thắn, anh luôn có
thể nói trúng trọng tâm làm cho Tường Vi bội phục.
“Nhưng lương
thiện như em, luôn luôn lặng lẽ đứng một góc, sẽ không làm thương tổn
bất kỳ ai, cũng vậy, bị người khác thương tổn em cũng chỉ tìm nơi hẻo
lánh im lặng trốn tránh, giống như một con đà điểu không ai trông thấy.
Nhưng mà bây giờ, em có thể tựa vào vai một người, có thể hoàn toàn tin
cậy người đó, người này sẽ chống lên một khoảng trời cho em và các con,
cho nên, tất cả mọi vấn đề hãy giao cho anh giải quyết, hiểu không?
Tường Vi bị lời anh nói dọa cho sững sờ, giây phút này trên đầu anh như đang
có một vầng hào quang tỏa sáng lấp lánh, lúc này đây, cô cảm thấy, người đàn ông này như là từ một ác ma biến thành thiên thần vậy, trong thế
giới u tối của cô thắp lên một nguồn sáng, trong lồng ngực bùng lên nỗi
cảm động, cô si ngốc đáp lại, “Hiểu rồi.”
“Ừ, nhưng mà anh lại
bị thương.” Anh sờ sờ vòng băng quấn quanh ngực mình, “Cả người đều bị
hạn chế, em định chuẩn bị bồi thường cho anh thế nào đây?” Vẻ mặt anh
kiêu ngạo, giống như Tường Vi chất vấn là xỉ nhục sự anh cao thượng, dám nghi ngờ anh và người phụ nữ khác mây mưa trên xe?
E hèm, anh vì cô nhịn khổ cực như vậy, người phụ nữ bé nhỏ này lại dám nghi ngờ lòng trung trinh của anh!
“Hả? Bồi thường?” Tường Vi lúng túng giật giật khóe miệng, “Hắc Diêm Tước, anh được tiện nghi còn tỏ vẻ à?”
Anh giả bộ trợn mắt, nhéo gò má mềm mại của cô, trong đôi mắt tràn đầy đùa
vui, “Cái gì chứ! Cho là anh và người phụ nữ khác kích tình bắn ra bốn
phía, để cho em vườn không nhà trống? Sớm biết cái người này sẽ bất mãn
như này, lần sau không cho mang thai nữa, miễn cho em nghi anh ở ngoài
ăn vụng.”
“À? Em… em nào có?” Mặt cô sung huyết đỏ bừng trong
nháy mắt, cô mới không phải thấy bất mãn, cô chỉ là mong muốn được đối
xử chung thủy, trong tình cảm không thể tha thứ cho một chút phản bội
nào.
Anh nhếch miệng cố ý trêu cô, đôi môi nóng mềm hôn mu bàn
tay nhỏ bé của cô một cái, “Vậy em biết mỗi ngày anh nhịn có bao nhiêu
khổ cực không? Thân thể em còn yếu, chờ em sinh con xong rồi, phạt em ba ngày ba đêm không xuống giường được, xem em còn dám suy nghĩ lung tung
không?”
Ba ngày ba đêm? Cô trừng to đôi mắt hạnh, vệt đỏ trên
mặt đã lan tới trên cái cổ trắng nõn, anh nói thật hả? Cô không hề nghi
ngờ ‘bản lãnh’ của người đàn ông này chút nào, chỉ là… chỉ là…
“Ách, vậy chuyện mẹ anh, anh định làm sao? Còn nữa, vết thương anh bị đạn
bắn, có liên quan tới người đàn ông nọ trông giống anh sao?” Tường Vi
nhíu mày một cái, chuyển dời khỏi đề tài lúng túng này.
Nhắc tới mẹ mình, sắc mặt anh chợt trầm xuống, trên mặt đầy vẻ bối rối, “Nếu như anh nói, Triết cũng hận anh, nếu nói kẻ đã bắn chết người của anh, có
lẽ là cậu ta, em nói anh phải làm như thế nào đây?
“Là Triết?”
Cô có chút khó tin, người con trai đã từng ấm áp
như ánh mặt trời trong
mắt cô, sẽ vì những thù hận kia, biến thành một Hắc Diêm Tước thứ hai
sao? Cô không dám tưởng tượng, nhưng năm năm trước, Tước đã làm hại
Triết, làm hại mẹ anh, thậm chí còn làm hại cả sự nghiệp của ‘Ny Thường’ và đối đầu với gia tộc Tả Đằng, mấy năm nay, nhà Tả Đằng vẫn chưa gượng dậy được, Triết sẽ vì thế mà trở nên thâm độc nham hiểm sao?
Anh trầm giọng gật đầu một cái, đôi mắt đen chăm chú nhìn vào đôi mắt ngập
nước của Tường Vi, trong đôi mắt xẹt qua một tia thống khổ, đưa mắt nhìn hồi lâu, mới lẩm nhẩm nói, “Anh đã từng …. Làm sai, thật sao? Cái chết
của bà ta, là do anh gián tiếp ép chết, đúng không?”
Nắm chặt tay cô, mỗi lần nghĩ vậy, tim anh không sao nhẹ nhõm được.
Ép chết ba mẹ Tường Vi, có lẽ cảm giác áy náy không sâu sắc như vậy, nhưng ép chết mẹ ruột mình, quay đầu lại, anh mở hai bàn tay mình ra, dường
như máu tanh và tội lỗi dính đầy hai tay, anh thật sự đã làm sai sao?
Tường Vi nhìn hai bàn tay dày dạn của anh, anh như này làm người ta đau lòng.
“Năm năm trước, cũng tại nhà Triết, ánh mắt anh nhìn mẹ anh không như vậy,
mặc dù anh có hận, nhưng anh vẫn không bỏ được bà ta, bởi vì bà ta là mẹ anh, là sự thật anh không sao xóa bỏ được. Anh yêu bà ta, em đã thấy
được, em cũng thấy xót xa cho bất hạnh của bà ta, nhưng đúng như anh đã
nói, tất cả đều đã qua rồi, tổn thương đã tạo thành, nên nghĩ cách bồi
thường lại cho Triết, em tin mẹ anh trên trời có linh thiêng, sẽ không
nỡ nhìn hai anh em anh trở mặt thành thù đâu, đúng không?”
Cô
dịu giọng nói, như tiêm vào cõi lòng khô kiệt của anh một liều thuốc
cường tim, cô luôn dịu dàng như vậy, thiện lương như vậy, kìm lòng không được anh cúi người xuống, ấn một cái hôn thâm tình lên trán cô, chậm
rãi nói___
“Khi còn bé, ba luôn mang anh tới nhà kính tỉa cây tỉa lá, khi đó, mỗi một chỗ trong nhà kính đều do ba anh lắp đặt lên, mỗi
một hạt giống tường vi, đều là do ông tự tay gieo xuống. Khi đó mẹ cả đã mất nhiều năm rồi, Diệu Tư hơn anh rất nhiều tuổi, ba anh nói với anh
rằng, cuộc hôn nhân của mẹ cả và ông chỉ đơn thuần là hôn nhân làm ăn,
không có tình cảm gì, nhưng mẹ anh không giống vậy, mẹ anh luôn yêu
thích hoa tường vi, bọn họ đã quen nhau dưới dàn hoa tường vi…”
Anh thở dài một mạch, giữa hai lông mày có nỗi buồn khổ ẩn hiện, nhớ lại
thời thơ ấu, trên mặt không khỏi hiện lên sự dịu dàng, nói tiếp: “Tuổi
thơ anh, khắp nơi đều là bóng dáng hoa tường vi. Ba anh thích nhất đưa
mẹ anh tới nhà kính trồng hoa tường vi làm việc tay chân, hàng năm khi
hoa tường vi nở, giống hệt như một biển hoa năm sắc mười màu, thật sự
rất đẹp… Suốt đêm, dưới ánh đèn lóng lánh của nhà kính, cả vườn tường vi giống như một tiên hoàn mỹ hạ phàm lúc đêm khuya, làm người ta mê say…. Chỉ là, tiệc vui nhanh tàn, sau này mẹ anh và ba anh hay gây gổ, ba anh học uống rượu, cộng thêm việc đối đầu nhà họ Thẩm càng ngày càng căng
thẳng, tính tình ông dần nóng nảy hơn, không khỉ phá hủy toàn bộ nhà
kính và hoa tường vi, thậm chí lúc không nhịn được sẽ không ngừng trút
giận vào anh…”