Ban đêm ở trong một phòng bao của “Một nắng hai sương”, ba người đàn ông xuất sắc y như nhau đang tụ tập.
An Mặc Hàn đã cởi bỏ bộ đồ công sở và mặc một bộ đồ thoải mái, vẻ nhàn nhã càng làm anh thêm quyễn rũ.
“Cạn một ly!” chỉ thấy Toàn Ti Dạ bên cạnh đang mặc áo sơ mi màu xanh dương nâng một ly “Điệp luyến”, hướng về hai người bạn.
Người đàn ông kia gò má trắng nõn, đường nét sắc sảo lãnh tuấn, đôi mắt thâm
thúy đen nhánh, phiếm một thứ sắc thái quyễn rũ, đôi lông mày đen rậm,
mũi cao thẳng, đôi môi hình dáng tuyệt mỹ, có chút không đàng hoàng
nhưng lại cao quý ưu nhã.
Anh ta chính là một người khác trong
bọn họ, Chiếm Nam Huyễn, năm nay 23 tuổi, lớn bằng với An Mặc Hàn, nghề
nghiệp hiện tại là… ừhm, không nghề nghiệp, nhưng mà anh ta có một thân
phận, hình như là công tử của tập đoàn nào đó, cơ mà chuyện này cũng
chẳng ai rõ.
“Huyễn, gần đây cậu không bận gì nhỉ!”
An
Mặc Hàn mở miệng đầu tiên, nhìn anh ta rồi lại nhìn Toàn Ti Dạ một cái,
Toàn Ti Dạ vẫn một vẻ bất động như cũ, giống như không thấy ánh mắt An
Mặc Hàn.
Chiếm Nam Huyễn suy nghĩ một chút, lắc đầu, anh ta rất là rảnh rỗi.
“Ừ, tôi là một kẻ không có việc gì làm, rất là rảnh rỗi.”
“Vậy thì tốt, đưa tên này đi giúp tôi với.”
An Mặc Hàn lườm Toàn Ti Dạ, vẻ mặt anh ghét bỏ thấy rõ.
“Này này này, An Mặc Hàn, cậu không thể như vậy, cậu đã đồng ý sẽ chứa chấp tôi, tại sao có thể vứt bỏ tôi nửa đường như vậy?”
Toàn Ti Dạ thấy bất mãn rồi, anh ta không muốn ở cùng với tên Chiếm Nam
Huyễn kia, anh ta không có vẻ mặt và động tác ưu nhã như Chiếm Nam
Huyễn, ở cùng nhau sẽ làm cho anh ta có vẻ là một kẻ thô lỗ.
“Toàn Ti Dạ, cậu có chút tiền đồ có được hay không?”
An Mặc Hàn tỏ vẻ khinh bỉ, lần nào Toàn Ti Dạ cũng thế, vừa gặp phải chuyện đó là bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
“Lần này lại là thiên kim nhà nào?”
Chiếm Nam Huyễn ưu nhã cười một tiếng, cử chỉ lời nói của anh ta luôn ưu nhã vô cùng.
“Hình như là tập đoàn Thượng Quan. À phải rồi, Hàn, tối nay không phải là cậu có buổi xã giao với tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Quansao?”
Anh ta nhớ là hôm nay Anna đã nói chuyện này.
An Mặc Hàn gật đầu một cái.
“Aizzz, chỉ đi nói chuyện hợp tác thì sẽ xong rất nhanh, cơ mà, hôm qua phải đi gặp gỡ thiên kim của Thượng
Quangia, hôm qua chúng tôi đã đi ăn với
nhau.”
An Mặc Hàn nói rất tùy tiện, như thể chẳng có gì quan trọng.
“À, thì ra nữ chính của tin bát quái hôm nay chính là thiên kim tiểu thư
của Thượng Quan- Thượng Quan Hồng à? Dáng dấp thật là quyễn rũ.”
Toàn Ti Dạ nhắc tới Thượng Quan Hồng với vẻ ghét bỏ. Anh ta không thích phụ
nữ kiểu đó. Chẳng hiểu dạo này ông già nhà anh ta ăn nhầm thuốc gì
chăng, sắp xếp cho anh ta xem mắt đủ mọi loại phụ nữ.
Năm nay anh ta mới có 24, ông già gấp cái gì nhỉ?
Chiếm Nam Huyễn nhướn lông mày xinh đẹp, nhìn An Mặc Hàn, An Mặc Hàn cảm nhận được ánh mắt anh ta, đôi mắt hoa đào bèn quăng cho anh ta một nụ cười
chết người không đền mạng, một màn này rơi vào trong mắt Toàn Ti Dạ,
trong lòng Toàn Ti Dạ liền thấy nổi da gà và buồn nôn.
“Hàn, cậu đừng có đuổi tôi đi có được không? Tôi sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu.”
Toàn Ti Dạ tỏ vẻ van xin, anh ta thật không muốn ở cùng với Chiếm Nam Huyễn.
“Dĩ Mạch ngày mai sẽ trở về.”
Rầm, vẻ mặt Toàn Ti Dạ lập tức cứng đơ, trong nháy mắt anh ta quay sang lôi
kéo cánh tay của Chiếm Nam Huyễn, tránh xa An Mặc Hàn.
“Huyễn, cho tôi ở với cậu nhé.”
Thấy cảnh này, vẻ mặt An Mặc Hàn và Chiếm Nam Huyễn càng thêm khinh bỉ, đủ loại khinh bỉ.
Toàn Ti Dạ lạnh lùng đẹp trai này sợ nhất là cái gì? Không phải ông già nhà
anh ta, cũng chẳng phải thứ gì khác, mà chính là chị An Mặc Hàn – An Dĩ
Mạch! Tại sao?
Rất đơn giản, vì rằng Toàn Ti Dạ luôn bị An Dĩ
Mạch bắt nạt từ nhỏ tới lớn. Toàn Ti Dạ từng nói, An Dĩ Mạch chính là
khắc tinh kiếp này của anh ta, kiếp trước chắc chắn anh ta đã nợ An Dĩ
Mạch rất nhiều tiền, cho nên kiếp này cô tới gặp anh ta để đòi nợ.
“Tôi về trước đây, ngày mai còn phải đi đón Dĩ Mạch nữa.”
Lúc này, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện, khi An Mặc Hàn nhắc tới An Dĩ Mạch, trong mắt anh chợt lóe lên tia dịu dàng, loại này dịu dàng, cả Chiếm
Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ đều chưa từng gặp qua.