Sau khi ba người giản tán rồi, An Mặc Hàn về thẳng nhà, tắm qua một cái,
khoác áo choàng tắm, trên tay bưng một ly rượu đỏ, đứng trên ban công –
nơi có thể thấy rõ ràng cảnh tượng thành phố S lúc về đêm.
Tiếng chuông đặc biệt vang lên từ chiếc điện thoại Apple, An Mặc Hàn đặt ly
rượu xuống, đi vào phòng lấy điện thoại, thấy cái tên trên màn hình rồi, trên gương mặt anh nở nụ cười dịu dàng hiếm gặp.
“Ừ.”
Anh luôn luôn không bao giờ chủ động bắt chuyện, khi tiếp điện thoại chỉ luôn ừ một tiếng, rồi chờ cô nói.
Bên kia đầu dây truyền tới giọng nữ lành lạnh nhưng bất tri bất giác lộ ra sự dịu dàng.
“Đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
An Mặc Hàn một tay tiếp điện thoại, một tay bưng ly rượu.
“Đừng uống nữa, uống rượu trước khi ngủ không tốt cho sức khoẻ.”
Cứ như cô vẫn đang nhìn thấy anh, An Mặc Hàn cười sâu hơn, anh đặt ly rượu vào chỗ cũ.
“Ừhm, không uống nữa.”
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai 10 chị tới nơi.”
“Được, em sẽ tới đón chị đúng giờ, chị cũng nghỉ sớm đi.”
“Ừ, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
An Mặc Hàn cúp máy, rồi cười một tiếng dịu dàng với cái điện thoại, cuối
cùng nghe lời trở lại giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cả đêm mộng đẹp.
Chín giờ sáng, một chiếc Lamborghini màu đỏ lượn một đường duyên dáng rồi dừng trước cửa sân bay thành phố S.
Rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ, kích động nhìn người trong xe.
Chỉ thấy người đàn ông kia mặc một chiếc quần dài màu đen, áo sơ mi màu đỏ, thắt một cái đai lưng màu trắng, làm người ta mơ tưởng.
Người đàn ông tháo kính mắt ra, bước từ trên xe xuống, chiều cao 1m85 càng
làm cho anh thêm phong độ, đôi mắt hoa đào dưới cặp kính mắt làm cho
những phụ nữ kia si mê.
“Anh ấy thật là đẹp trai.”
“Nam thần của em!!”
……..
Các loại tán tụng rơi vào tai An Mặc Hàn, người đàn ông chẳng có phản ứng
gì, đi xuyên qua đám người đông đúc trong sân bay, thẳng tiến tới phòng
đợi dành cho khách quý.
“Mặc Hàn!”
Giọng nói của một cô gái truyền tới, thành công khiến An Mặc Hàn dừng bước; nhưng mà, có thể bắt được tia chán ghét rõ ràng thoáng qua trên mặt anh.
“Mặc Hàn, thật sự là anh rồi!”
Cô gái rất hưng phấn, chạy bước nhỏ tới trước mặt người đàn ông, vẻ mặt thẹn thùng.
Hôm
nay cô ta mặc trên người bộ váy công chúa số lượng có hạn của hãng
Channel. Do có chương trình phải tham gia, nên đã tới sân bay từ sớm,
không ngờ có thể gặp được An Mặc Hàn ở đây.
Người đàn ông
này, bọn họ từng ăn cơm với nhau một lần. Vì anh, cô ta từ một kẻ chẳng
tiếng tăm gì, đã trở thành một diễn viên tiếng tăm như ngày hôm nay.
An Mặc Hàn không nói gì cả, anh chỉ nhìn cô ta, đôi mắt hoa đào làm cô gái thêm si mê.
“Không ngờ sẽ gặp được anh ở đây, Mặc Hàn, gần đây anh có khoẻ không?”
Từ lần trước bọn họ gặp nhau tới giờ đã được 3 tháng, trong ba tháng này
giờ khắc nào cô ta cũng nhớ thương anh, người đàn ông này đối với phụ nữ thật sự là hoa anh túc, mãi mãi không thể giải nghiện được.
“Tôi rất khoẻ, còn cô?”
Sự chán ghét trong mắt An Mặc Hàn được che đậy rất tốt, thật ra thì, anh không nhớ ra cô này là ai cả.
“Em cũng thế, rất khoẻ. Mặc Hàn, gặp được anh em rất là vui mừng. Tối ngày kia anh có rảnh không? Chúng ta đi ăn với nhau nhé!”
Hiển nhiên là cô gái rất kích động, cử chỉ hành động luôn toát lên một chút
vẻ dí dỏm mờ ám của cô gái nhỏ, mùi nước hoa Channel dễ chịu lặng lẽ
truyền tới bên người An Mặc Hàn.
“Tôi…”
“Vũ Yên, phải lên máy bay rồi.”
An Mặc Hàn còn chưa kịp nói lời cự tuyệt ra khỏi miệng, một cô gái khác đã gọi VũYên đi rồi.
“Em phải đi tham gia một chương trình, ngày mai gặp anh nhé.”
Hàn Vũ Yên ưu nhã bước về phía cô gái, vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn An Mặc Hàn vài cái.
An Mặc Hàn không hề nhìn An Vũ Yên bởi vì tới lúc này anh còn chưa nhớ ra
cái cô An Vũ Yên này là ai nữa, thôi kệ, người không quan trọng ý mà.