Mạnh Thiệu Đình để đồ lên xe, rồi đuổi A Thành đi, một mình lái xe chạy theo hướng về nhà Tĩnh Tri.
Sau khi nghe được chuyện “Kim Ốc Tàng Kiều”(nhà vàng giấu người đẹp) của
Thiệu Hiên, anh liền cho người đi điều tra địa chỉ của căn nhà mà Thiệu
Hiên đã thuê cho Tĩnh Tri, đến lúc này coi như
cũng đã có công dụng.
Kể từ hôm ở bệnh viện, sau khi đuổi
Phó Tĩnh Tri đi, anh ép bản thân không được để ý tới bất cứ chuyện gì
của cô nữa. Mãi đến khi Thiệu Hiên đã khỏi hẳn bệnh, anh và Mạn Quân
liền ra nước ngoài nghỉ phép một tuần, dù sao chỉ cần cô rời khỏi Thiệu
Hiên là anh đã đạt được mục đích của mình rồi.
Sau khi nghỉ phép trở về, biệt thự nhà họ Mạnh đã sửa chữa xong, anh và Mạn Quân liền chuyển vào sống ở đó. Có lẽ là thấy vật nhớ người, có lẽ là
có một số nguyên nhân không nói ra, nên khi anh nhìn thấy thư phòng, nơi mà chờ đợi mà Tĩnh Tri thích nhất, còn cả dòng suối nhỏ phía sau nữa,
anh cảm thấy rõ ràng lòng mình đang vô cùng rối loạn.
Dù sao cô đã từng là vợ của anh. Anh cho rằng một
người đàn ông trong cuộc đời mình sẽ không thể nhớ nổi vô số phụ nữ,
nhưng chung quy là sẽ không quên người nào đã cho mình đêm đầu tiên. Mà
vợ trước của anh, sợ rằng càng không thể nào quên được, trừ phi anh bị
chứng mất trí nhớ!
Cho nên đối với chuyện bản thân suốt năm
năm qua không hề nhớ tới Tĩnh Tri, bây giờ thì ngược lại, Mạnh Thiệu
Đình lại rất nhớ. Nếu như bọn họ không kết hôn, chỉ là từng ở cùng nhau thôi, không chừng anh đã sớm quên mất cô rồi.
Anh chỉ là không hề quên người vợ trước của anh, mà không phải là Phó
Tĩnh Tri.
Mà mấy ngày nay trong lòng anh vẫn nhớ chuyện ngày hôm đó anh đã ra tay đánh cô... nguyên nhân này, cũng đã từng bị anh bỏ quên nơi đáy lòng.
Xe đi tới cửa tiểu khu, an ninh cũng chỉ kiểm tra mấy câu, đã dễ dàng cho qua. d∞đ∞l∞q∞đ Cũng phải, người đàn
ông anh tuấn phong độ, đi xe Maybach, nhất định không phải là bọn tội
phạm đột nhập vào nhà để cướp bóc.
Mạnh Thiệu Đình ngừng
xe, châm một điếu thuốc, nghĩ định gọi điện thoại cho cô, nhưng anh lại
không biết số điện thoại bây giờ của cô. Nếu trực tiếp đi lên, lại lo
lắng nếu phải đối mặt với mẹ của cô ở nhà sẽ phải nói năng thế nào.
Trong đầu đầy buồn bực, Mạnh Thiệu Đình hút thêm hai điều thuốc nữa rồi
đẩy cửa xe ra, hạ đôi chân dài xuống, ôm đồ đi lên lầu. . .
Đúng thời gian ăn cơm trưa, mẹ cô cơm nước xong liền đi ra ngoài, nói là có
chuyện, cô không hỏi nhiều, dọn dẹp lại bàn xong đi vào phòng bếp rửa
chén. Mấy ngày nay Phương Tiến rất chăm tới, Tĩnh Tri vừa rửa chén vừa
nghe động tĩnh ở phòng khách bên kia, quả nhiên đúng như dự đoán, chỉ
chốc lát sau liền nghe được tiếng gõ cửa “cốc cốc”. . .
Tĩnh Tri đưa hai tay đang dính đầy bọt của nước rửa chén vào dưới vòi nước
rửa sạch, lại dùng bàn tay cào qua mái tóc rối bời, cũng không kịp tháo
tạp dề ra vội vàng đi mở cửa.
Vừa mới đi tới phòng khách, đã nghe thấy tiếng gõ cửa lại vang lên, Tĩnh Tri bước nhanh hơn, vừa mở
cửa vừa nói: "Là Phương Tiến sao? Đến đây, đến đây. . ."
"Mau vào đi... Sao lại xách nhiều đồ như vậy ..." Tĩnh Tri vừa cười vừa ngẩng đầu, đột nhiên liền ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông đứng ở ngoài cửa vóc dáng cực cao, vô cùng anh tuấn, thần sắc
có chút lạnh lẽo kia nhưng lại không phải là Phương Tiến, mà là Mạnh
Thiệu Đình.
Tĩnh Tri có cảm giác nhịp tim đập tăng nhanh,
tận sâu trong lòng, cô âm thầm sợ hãi đối với anh, bởi vì anh tàn nhẫn,
cũng bởi vì anh cay độc đối với cô.
Cô giơ tay lên như muốn
đóng cửa, nhưng bị anh đưa tay ngăn lại. Tĩnh Tri gắt gao cắn chặt răng, tiếp tục dùng sức đóng cửa lại. Mạnh Thiệu Đình dứt khoát bước lên
trước, lách người chen vào, anh ngắm người phụ nữ trước mặt đang cúi đầu một cách vô lại, hơi nhếch mép bên trái lên, lạnh lùng hỏi: "Ai là
Phương Tiến?"
"Mạnh tiên sinh, tôi nhớ ngày đó ở bệnh viện,
ngài đã đồng ý với tôi, sau này sẽ không xuất hiện ở trước mặt tôi nữa." Tĩnh Tri thấy anh ngang ngược, cũng dứt khoát
buông tay ra, ngẩng đầu
lên bình tĩnh ngắm người đàn ông trước mặt gần như cao hơn cô một cái
đầu.
"Thật xin lỗi, con người tôi lại có một tật xấu là rất
thích lật lọng." Vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình không hề có chút khó xử. Đẩy cô ra, anh cất bước đi vào trong phòng. Đặt mấy thứ trong tay lên trên
bàn, bộ dáng anh như “xe chạy đường quen”, tiến đến ghế sa lon ngồi
xuống. Hai chân thon dài gác lên nhau, lười nhác khẽ dựa về phía sau,
nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của cô, ngữ điệu mềm mỏng phóng túng: "Rót ly trà cho tôi, tôi khát."
"Ngượng ngùng, trong nhà không có trà." Tĩnh Tri nhìn bộ dáng của anh, cơn tức
giận trong lòng từng chút bị dồn lại bắt đầu bốc lên. Nếu như không phải thái độ cư xử đúng mực đã ngấm vào tận trong xương, thật sự cô đã đưa
tay gạt hết đống đồ vật trên bàn xuống đất rồi!
Cô nói xong, lạnh lùng xoay người rồi đi tới nhà bếp. . .
Mạnh Thiệu Đình lại không hề tức giận, ngược lại nhìn cô có chút hứng thú,
bộ dạng cô bộc phát sự tức giận, thật giống như một cô bé.
Tĩnh Tri mở vòi nước ra, rửa chén ào ào, để xem thứ người da mặt dày kia có
thể tới mức nào. Cô không để ý đến anh, cũng không cãi vã với anh, cô
không ngu như vậy, cãi vả với anh, chọc giận anh, anh sẽ ra tay đánh cô
một trận, người thua thiệt sẽ chính là cô!
Mạnh Thiệu Đình
ngồi trong chốc lát, thấy Tĩnh Tri vào phòng bếp cũng không đi ra. Anh
cũng cảm thấy có chút không thú vị, dứt khoát đứng lên, cũng đi về phía
nơi phòng bếp.
Đến cạnh cửa, bước chân của anh liền dừng lại, tựa người vào trên khung cửa nhìn cô rửa chén ở trong chậu nước.
Anh đứng một lát, đầu cô cũng không hề quay lại, nên không thấy được bộ
dáng lúc này của anh, chẳng biết tại sao trong lòng anh chợt thoáng chua xót.
Thời gian trước, khi còn chưa ly hôn, cô không phải
nhã nhặn lịch sự ngồi một chỗ đọc sách, thì cũng sẽ bận rộn ở trong
phòng bếp. Cho đến bây giờ lại nhìn thấy cô như vậy, anh có ảo giác như
đã cách xa mấy đời rồi.
Anh không nén nổi bước vào bên
trong, trong nháy mắt, một giọng nói thành thật vang lên ở trong phòng
bếp không lớn lắm: "Tĩnh Tri, tóc của cô..."
Tĩnh Tri sửng
sốt, hai tay ở trong chậu nước hơi run rẩy một chút, không hiểu sao trên da đầu cô chợt xông lên một trận đau đớn. Cô cúi đầu, thoáng nở nụ cười quật cường: "Không sao cả."
Anh cười một tiếng vẻ quỷ quái, đưa tay lên định vuốt lên đỉnh đầu cô, Tĩnh Tri chợt lui về phía sau
một chút né tránh, lạnh lùng nhìn anh: "Mạnh tiên sinh, xin hãy tự
trọng."
"Tự trọng? Có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa từng chạm qua? Còn giả bộ cái gì nữa đây?" Mạnh Thiệu Đình tiến đến gần hơn
một chút, một tay nắm vào chiếc cằm xinh xắn của cô, con ngươi đen như
mực của anh nhuốm sắc đen tối, chậm rãi ghé sát vào cô. Ở một khoảng
cách gần như vậy, nhìn da dẻ của cô vẫn trắng nõn không hề có một chút
xíu tỳ vết nào, khiến nhịp tim của anh cứ đập rộn lên liên hồi. . .
"Mạnh Thiệu Đình, tôi sắp phải lập gia đình, đề nghị ngài không nên gặp tôi
nữa!" Tĩnh Tri cảm thấy thân thể anh đang từng chút đè lên mình, rốt
cục, cô dùng hết sức mình đưa tay đẩy anh ra, lắc người chạy ra khỏi
phòng bếp.