Tĩnh Tri cảm thấy
thân thể anh đang từng chút đè lên mình, rốt cục, cô dùng hết sức mình
đưa tay đẩy anh ra, lắc người chạy ra khỏi phòng bếp.
"Lập
gia đình?" Mạnh Thiệu Đình đột nhiên ngẩn ra, trong đôi đồng tử đen như
mực chợt bốc lên cơn giận rét lạnh: "Cô vẫn còn
quyến rũ Thiệu Hiên không rời sao?"
Tĩnh Tri yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn vẻ mặt tràn đầy tức giận của anh, không khỏi cảm thấy buồn cười, không kìm được liền nói đầy chua chát:"Sao anh lại cho rằng Tam
công tử nhà anh chính là người mà tôi định gả cho nhỉ? Tôi cũng đã sớm
nói rồi, tôi đây không muốn có chút qua lại gì với người nhà họ Mạnh các người. Năm năm trước tôi gả cho anh, kết quả
nhà chúng tôi mất hai mạng người, anh cho rằng tôi vẫn còn có thể ngu
như vậy hay sao?"
"Ba ba cô qua đời tôi rất xin lỗi, tôi
cũng có trách nhiệm, nhưng cũng không thể trách tôi tất cả, Phó Tĩnh Tri cô đừng quên, đứa nhỏ kia là do tự tay cô bỏ đi!"
Đột nhiên anh nắm chặt lòng bàn tay, từng bước tiến tới gần, lại thấy sắc mặt cô
tái nhợt đến dọa người. Ngày mùa đông rất ngắn,
ánh mặt trời không biết chạy đi nơi nào, mặc dù trong phòng khách vẫn
sáng, thế nhưng anh lại cảm thấy không thể nhìn thấy rõ được ánh mắt của cô, chỉ thấy trong đôi đồng tử đen bóng như viên đá đen kia, lộ ra ánh
nhìn tối sẫm cùng vẻ đau thương mờ mịt, làm cho nơi trái tim anh thoáng
co rút lại.
"Đúng vậy, ba ba tôi qua đời không hề có liên
quan tới anh, anh không cần chịu trách nhiệm, muốn trách, cũng chỉ có
thể trách ba ba tôi quá yêu tôi, trách ông ấy không muốn tôi, đứa con
gái bất hiếu này, đang mang thai mà bị người ta đuổi ra ngoài, cho nên
làm mặt dày đi tới nhà các người cầu xin cha mẹ anh đừng ly hôn với tôi! Trách ông ấy không có bản lãnh, trách ông ấy tại
sao lại bị phá sản để người khác coi thường... Cho nên ông ấy phải chịu
bị người ta xỉ vả, phải chịu bị người ta làm nhục, bị người ta chê cười
không đáng giá một đồng, bị người ta chửi vào mặt là con gái của mình là một người đê tiện, là gái điếm, đứa bé trong bụng của con gái ông ấy là một đứa con hoang không biết ai là cha! Ông ấy chết cũng chưa hết tội,
chết cũng xứng đáng, ông ấy không thể oán được bất kỳ kẻ nào!"
Tĩnh Tri không biết từ lúc nào mình bắt đầu phẫn nộ, dùng giọng nói lạnh
lùng kể lại một câu chuyện thật dài trong một khoảng thời gian như vậy.
Nói xong cô như kiệt sức ngã xuống trên ghế sa lon, trong phòng khách
lúc này thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe được tiếng hít
thở nặng nề của mình. Đầu của cô tựa hồ muốn nổ tung lên, trong lỗ tai
dần dần nghe thấy tiếng ong ong không ngừng, Tĩnh Tri chậm rãi ôm lấy
đầu, chôn mặt mình vào trên đầu gối, nước mắt của cô, đúng là vẫn không
có tiền đồ lại rơi xuống...
Cảnh tượng của năm năm trước kia giống như là cơn ác mộng luôn hành hạ cô, mỗi khi nhớ tới giống như là
khoét vào nỗi đau đớn thấu xương trong lòng mình. Cô không muốn nghĩ,
không muốn nhìn về phía sau nữa, cô cũng đã buông cừu hận xuống, cô chỉ
muốn trôi qua cuộc sống của mình một cách an ổn, thậm chí không cần suy
nghĩ liền gả cho một người xa lạ, tại sao người này vẫn không chịu buông tha cho cô?
"Tĩnh Tri... Cô vừa nói cái gì vậy?" Mạnh Thiệu Đình ngẩn người tại đó, anh đến gần thêm mấy bước, lại nghe thấy tiếng
khóc đè nén của Tĩnh Tri, thân thể nho nhỏ của cô co rúc ở trên ghế sa
lon, tiếng khóc buồn bã và đầy bi thương, anh đứng ở nơi đó người như bị hóa đá. Suy nghĩ trong đầu bắt đầu có chút rối loạn, nhưng rồi dường
như đã dần dần suy nghĩ ra một chút gì đó...
"Về đứa nhỏ rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra? Còn nữa chuyện Phó tiên sinh chết, Tĩnh Tri, cô hãy nói lại cho tôi biết!" Mạnh Thiệu Đình đưa tay đặt ở trên
vai của cô, nhẹ nhàng hỏi thăm, dưới lòng bàn tay, thân thể gầy gò của
cô run rẩy không ngừng, khiến anh không nhẫn nại được nữa liền kéo cô
lên: "Tĩnh Tri, cô hãy kể lại đầu đuôi cho tôi biết đi!"
Tĩnh Tri khóc gần như muốn ngất đi, nhưng vẫn là ngoan cố ra sức đẩy anh ra, cô không ngừng nghẹn ngào, lời nói ra cũng có chút đứt quãng: "Anh đừng đụng vào tôi, Mạnh Thiệu Đình! Anh cút đi... Tôi không muốn nhìn thấy
anh, không muốn nhìn thấy bất cứ người
nào của nhà họ Mạnh.."
"Tĩnh Tri à, con đang làm gì đó? Phương Tiến đến này..."
Gần như khi Tĩnh Tri vừa dứt lời, trong nháy mắt, bên ngoài phòng khách
vang lên tiếng của Tống Như Mi cùng tiếng mở khóa cửa lạch cạch, Mạnh
Thiệu Đình thất kinh, cuống quít đành phải buông tay ra, cửa cũng đã mở
ra, Tống Như Mi mặt mày hớn hở xách theo mấy túi đồ đứng ở bên ngoài, mà Phương Tiến cũng đang đứng ở một bên...
Thấy Mạnh Thiệu
Đình, một khắc kia, Tống Như Mi lặng người đi, nhưng chỉ chốc lát, một
hình ảnh vốn đã bị bà ép chôn vùi thật sâu trong đầu bắt đầu rục rịch
ngóc dậy, bà biết người này!
Đúng vậy, cho dù hắn hóa thành tro, bà cũng nhận ra...
Năm năm trước, khi bà vẫn còn đang dưỡng bệnh ở nước Mỹ thì Tĩnh Tri kết
hôn. Bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên bà không thể nào trở về để tham dự
hôn lễ, sau đó, Tĩnh Tri đã gửi qua tin nhắn tấm hình của hai vợ chồng
cô sang cho bà. Lúc ấy bà vô cùng hài lòng đối với Mạnh Thiệu Đình, bởi
vì hai người trong tấm hình thoạt nhìn, thật là một đôi vừa mắt!
Khi đó bà cố ý treo tấm ảnh hai vợ chồng con gái ở trong phòng chỗ dễ thấy
nhất, ngày nào cũng nhìn vào đó không dười mấy lần! Cho đến sau khi, hai chị em gái khác của nhà họ Phó gửi tin nhắn sang báo tin Tĩnh Tri và
Mạnh Thiệu Đình ly hôn cùng với một loạt chuyện mới xảy ra của nhà họ
Phó, bà mới mang tấm hình đốt đi!
Nhưng gương mặt của người
này, bà không thể quên được... người nhà họ Mạnh bọn họ đã hại chết
người đàn ông bà yêu nhất, hại bà và đứa con gái duy nhất của bà và
Chính Tắc phải chịu khổ. Nhìn thấy bọn họ, bà hận không thể tự tay giết
những người đó!
"Bác gái..." Mạnh Thiệu Đình mặc dù có chút
khiếp sợ, nhưng là cũng rất nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tính, anh
tiến lên mấy bước, khẽ mỉm cười, kính cẩn mở miệng...
Một
lời của anh vừa thốt ra, sắc mặt Tống Như Mi trong nháy mắt cũng thay
đổi. Tĩnh Tri đứng ở trước sô pha, thấy chiếc túi trong tay mẹ rơi
“xoạch” một tiếng xuống mặt đất, khóe miệng của bà co quắp, trên trán
tựa hồ còn có mạch máu nổi lên, Tĩnh Tri chợt có chút sợ hãi không nói
ra được, cô vừa mới định mở miệng giải thích điều gì...
Chợt thấy cả người Tống Như Mi nổi cơn điên, vớ chiếc ghế đẩu tròn bên cạnh, hướng về phía Mạnh Thiệu Đình đập lên người anh: "Các người là đồ đê
tiện mặt người dạ thú, vẫn còn có mặt mũi tới nhà chúng tao, tao đánh
chết mày, đánh chết mày..."
Mạnh Thiệu Đình thân thủ không
tệ, chớp một cái đã nhanh chóng né tránh được. Tống Như Mi thấy anh
tránh thoát được, liền cười một tiếng quái dị, chộp một phát tóm lấy
chiếc khay trên mặt bàn, xông thẳng về phía Tĩnh Tri đập vào người cô:
"Phó Tĩnh Tri, hả... sao mày có thể... mày cũng sắp phải kết hôn rồi,
vậy mà vẫn còn cùng người đàn ông này ở nhà ôm ôm ấp ấp... mày đã quên
ba ba mày chết thế nào rồi hả? Sao mày hèn hạ như vậy?!"
Tĩnh Tri trơ mắt nhìn góc cạnh bén nhọn của chiếc khay sắp đập vào trên đầu
mình, thoáng cái chợt có một cái tay đưa kéo cô nghiêng qua, tiếp đó có
người ôm chặt lấy cô!
Không bị đau đớn như mình đã dự cảm,
cô chỉ cảm thấy ập vào mặt mình là một mùi thuốc lá quen thuộc mà xa lạ, nghe thấy từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên khe khẽ. Ngẩng đầu lên,
cô thấy khay thật dầy trong tay Tống Như Mi đã đập ở trên đầu Mạnh Thiệu Đình, sắc mặt anh trắng bệch, hàm răng cắn chặt, bị đánh một cái mạnh
như thế vậy mà anh vẫn cứng rắn cũng không né tránh.