Ngẩng đầu lên, cô
thấy chiếc khay thật dầy trong tay Tống Như Mi đã đập ở trên đầu Mạnh
Thiệu Đình, sắc mặt anh trắng bệch, hàm răng cắn chặt, bị đánh một cái
mạnh như thế, vậy mà anh vẫn cứng rắn cũng không né tránh.
Tĩnh Tri nhất thời hoảng hốt, theo bản năng, cô cũng muốn hỏi một tiếng, anh không sao chứ, nhưng bốn chữ ngắn ngủn đã lên tới cổ họng hồi lâu, mà
không sao thốt ra được thành lời.
Coi như là lần này anh bị như vậy là vì cô thì sao đây?
Từ lâu đã có người còn vì cô mà làm nhiều hơn nữa kia. Nếu nói cảm động,
tất cả những chuyện lúc trước còn làm cô cảm động hơn.
"Bác
gái, Tĩnh Tri là con gái của bác, sao bác lại ra tay tàn nhẫn với cô ấy
như vậy?" Lúc này đầu của Mạnh Thiệu Đình còn đang rất choáng váng, anh
hung hăng cắn đầu lưỡi một chút, mới cảm thấy thoáng tỉnh táo ra một
chút. Hai cánh tay anh ôm Tĩnh Tri đẩy cô về phía sau, trong lòng tuy có tức giận, không ưa tác phong hành
động của Tống Như Mi, nhưng vẫn kìm nén tính tình, lễ phép nói.
"Mạnh Thiệu Đình, anh hãy đi nhanh lên đi, đây là chuyện của nhà chúng tôi,
không có liên quan gì đến anh." Tĩnh Tri bình tĩnh nói, ngón tay thon
nhỏ của cô hung hăng đẩy cánh tay của anh ra, vẻ mặt lạnh lùng rời khỏi
ngực của anh.
"Muốn đi? Mày trả lại
Chính Tắc cho tao rồi hãy nói tiếp!" Tống Như Mi cười lạnh một tiếng, cổ họng lại bắt đầu kêu lên the thé!
Tĩnh Tri tiến về phía
trước hai bước, Mạnh Thiệu Đình theo bản năng sẽ định kéo cô lại, nhưng
cô nhanh chóng tránh ra được. Cô đến trước gót chân của Tống Như Mi chậm rãi quỳ xuống: "Mẹ, mẹ đánh con cũng được, mắng con cũng được, đây là
lỗi của con, con không nên để anh ta vào nhà, cũng không nên không rõ
ràng với anh ta. Nhưng con xin bảo đảm với mẹ,
thật sự con và anh ta không hề xảy ra chuyện gì, sau này cũng sẽ không
có bất kỳ liên hệ gì nữa, con cũng sẽ không bao giờ gặp lại người nhà họ Mạnh nữa. Mẹ, nếu như mẹ còn cảm thấy tức giận, cứ đánh mắng con, nhưng ra tay với một người ngoài như anh ta thì không đáng, nếu như có việc
gì bất trắc xảy ra với anh ta, người nhà họ Mạnh nhất định sẽ không bỏ
qua cho chúng ta. Mẹ, con đã mất ba ba, mẹ là người thân duy nhất của
con, con không muốn lại bị mất thêm mẹ nữa. Con mong mẹ hãy tỉnh táo một chút, hãy để cho anh ta đi thôi."
Giọng của Tĩnh Tri rất
mềm mỏng, từ đầu đến cuối đều không gợn chút sợ hãi. Cả một đoạn lời nói kia, thoáng nghe giống như là đang giải vây cho anh, nhưng Mạnh Thiệu
Đình cũng nghe thấy rất rõ, ở trong mắt của cô, anh chỉ là một người
ngoài mà thôi. Cô khuyên can Tống Như Mi không động thủ với anh, chẳng
qua là không muốn chọc phải chuyện thị phi, hoàn toàn không phải quan
tâm đến sự sống chết của anh.
Cho dù là vừa mới rồi dưới
tình thế cấp bách anh đã bảo vệ cô, đỡ cho cô một cú đánh mạnh mẽ, nhưng cũng không vì thế mà trái tim cô có thể tan ra được một chút rung động.
Nghĩ tới đây bất giác Mạnh Thiệu Đình phát ra một tiếng cười lạnh đầy ác
độc. Anh xoay người rồi đi ra bên ngoài, đi qua chiếc bàn nhìn thấy trên mặt bàn tràn ngập những đồ mà anh đã đặc biệt mua cho cô, không khỏi
đưa chân đá đổ chiếc bàn, anh cũng không thèm nhìn tới đống bừa bãi trên đất, xoay người bước ra bên ngoài, bỏ đi!
Tay cắm ở trong
túi áo choàng, răng của hai cây lược đâm thật mạnh vào lòng bàn tay của
anh trong đó, anh không biết tại sao mình vẫn có thể cố gắng nén nhịn
được xúc động không ném cây lược xuống đất, từng bước từng bước đi ra
ngoài.
Phương Tiến đứng ở cửa, sắc mặt âm tình bất định (sắc mặt không rõ cảm xúc), khi Mạnh Thiệu Đình đi tới, theo bản năng anh ta thoáng cười vẻ nhún nhường. Nhưng Mạnh Thiệu Đình chỉ hung hăng trừng
mắt với anh ta một cái, đang định đi ra ngoài, lúc này chợt nghĩ đến vừa mới rồi nghe qua hai lần cái tên Phương Tiến này, lại nghĩ đến Tĩnh Tri và Tống Như Mi đều nói cô phải lập gia đình, hiển nhiên đây chính là
đối tượng Phương Tiến mà cô sắp phải kết hôn! Anh không khỏi nhìn lại
Phương Tiến vài lần, Phương Tiến thấy Mạnh Thiệu Đình nhìn mình, càng
cười nhiều hơn, cúi chào một cái, Mạnh Thiệu Đình thấy anh ta như thế,
đáy lòng càng thêm khinh bỉ.
Chuẩn bị xuống lầu, một khắc
kia, nghe thấy tiếng chửi rủa khó nghe của Tống Như Mi ở phía sau càng
ngày càng tiến tới gần, lại còn có giọng nói nhu
nhược của Tĩnh Tri,
Mạnh Thiệu Đình nghe thật chói tai, cười lạnh một tiếng, cất giọng nói
với đối phương: "Tao cùng Tĩnh Tri ly hôn cũng đã năm năm, cũng đã nghe
cô ấy nói mấy lần chuyện của năm năm qua, mấy ngày trước vẫn cùng chú Ba nhà tao ở chung một chỗ cơ đấy, thế nào hiện giờ lại muốn gả cho mày?
Nhưng chuyện tốt cũng đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi, chúc mừng hai
người nhé!"
Anh nói xong liền đi thẳng xuống lầu, để lại
Phương Tiến đứng ở nơi đó gương mặt tái nhợt, đôi con ngươi âm trầm hung hăng nhìn Tĩnh Tri như muốn khoét vào cô, hồi lâu mới nhìn sắc mặt
trắng bệch của cô, hung tợn nói: "Tôi bất kể ngày trước cô như thế nào,
hiện giờ cô muốn gả cho tôi, thì hãy đàng hoàng một chút cho tôi, đừng
có ở bên ngoài câu tam đáp tứ nữa..."
Anh ta còn chưa nói
hết câu, chợt thấy sắc mặt Tống Như Mi nhợt nhạt như sáp, trong cổ họng
vang lên tiếng khò khè khò khè như là ống bễ, Tĩnh Tri bị dọa sợ, đưa
tay định đỡ mẹ: "Mẹ, mẹ làm sao vậy..."
Tay cô mới vừa đụng
vào Tống Như Mi, Tống Như Mi lại đẩy cô ra ngay lập tức, lảo đảo bỏ đi
vài bước, liền “huỵch” một cái, lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Tĩnh Tri
kinh hãi nhào qua liền ôm lấy mẹ, muốn kéo mẹ lên, nhưng sắc mặt Tống
Như Mi đã trắng bệch, hai mắt nhắm chặt không có một chút phản ứng.
Phương Tiến cũng giật nảy mình: "Để tôi cõng bà ấy đi xuống, cô nhanh đi đón xe đi."
Tĩnh Tri nghe lời này, trong cơn hoảng loạn
giống như là chộp được một cây cây cỏ cứu mạng, cô ra sức gật đầu, bò
dậy liền chạy xuống lầu dưới, chạy ra khỏi tòa nhà trọ thì chỉ thấy vừa
vặn xe của Mạnh Thiệu Đình lái ra khỏi tiểu khu. Tĩnh Tri sải bước chạy
ra ngoài tiểu khu, đúng lúc có xe taxi đi tới đây, cô cuống quít ngăn
lại, mà Phương Tiến cũng vừa vặn cõng Tống Như Mi xuống lầu. Hai người
để Tống Như Mi nằm ở chỗ ngồi phía sau, rồi bảo xe hỏa tốc chạy về hướng bệnh viện...
Phòng Cấp cứu vẫn sáng đèn, khi Tĩnh Tri chờ gần như sắp hỏng mất, cuối cùng đèn cũng đã tắt.
"Bệnh nhân đột phát cơn nhồi máu cơ tim, đã cấp cứu tới đây không có gì đáng
ngại, nhưng ... Rất xin lỗi, do bệnh nhân bị ngã nên thần kinh bên hông
bị tổn thương, có thể dẫn đến nửa người dưới bị liệt..."
Bác sĩ vừa mới nói tới đây, Phương Tiến lập tức cắt ngang lời của bác sĩ,
vội vã mở miệng hỏi: "Bác sĩ, bệnh này còn có thể trị hết không? Chữa
khỏi phải mất bao nhiêu tiền?"
Bác sĩ nhìn hắn một cái hỏi: "Anh có quan hệ với bệnh nhân thế nào?"
Phương Tiến quanh co một lát rồi nói: "Tôi là hàng xóm của họ."
Tĩnh Tri vừa nghe lời này, không khỏi cả kinh, cô xoay mặt nhìn Phương Tiến, Phương Tiến cũng quay mặt qua chỗ khác không hề nhìn lại cô.
"Thế à, chuyện này khó mà nói trước được, có người mấy tháng là khỏe, có người phải nằm cả đời..."
"Cả đời, vậy đây chẳng phải là cái động không đáy sao?" Phương Tiến kinh
hãi, thấy bác sĩ đi ra ngoài, hắn chỉ do dự trong chốc lát, rồi xoay
người đối diện với sắc mặt trắng bệch của Tĩnh Tri nói vẻ kiên quyết:
"Tĩnh Tri, thật xin lỗi, xảy ra chuyện thế này, tôi cũng rất khổ sở,
nhưng mà, điều kiện của tôi cô cũng đã biết... Cái đó, thật xin lỗi, có
lẽ tạm thời chúng ta không cần kết hôn đâu. Còn nữa, vừa rồi phí ghi tên và tiền đặt cọc để nằm viện tôi đã trả, cô không cần trả lại tôi, nhưng những đồ trang sức đeo tay kia... mấy ngày nữa tôi tới lấy lại. Tĩnh
Tri vậy tôi đi về trước đây, cô cũng đừng vất vả quá..."