Tĩnh Tri ngồi ngây
ngẩn ở trên giường, nghe tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm vọng
ra. Lúc này trong lòng cô thoắt vui sướng, lại thoắt lặng ngắt và chua
xót mà không sao nói ra được. Tất cả mọi chuyện của cô và Thiệu Hiên, từ đây đã thật sự có thể kết thúc rồi sao, cô và anh sẽ được ở cùng nhau
sao? Một tuần lễ đã trôi qua, cũng không hề thấy nhà họ Mạnh có động
tĩnh gì thêm nữa, họ đã thỏa hiệp hay là lại đang chuẩn bị một âm mưu
khác lớn hơn nữa đây?dღđ☆L☆qღđ
Cô không muốn suy nghĩ nữa,
Thiệu Hiên đã nói, cô không cần phải lo lắng, tất cả mọi chuyện bây giờ
hãy để cho anh giải quyết, chẳng lẽ Thiệu Hiên đã thuyết phục được nhà
họ Mạnh rồi ư?
Nhưng , nếu thật sự muốn thoát khỏi nhà họ
Mạnh, một người có trình độ học vấn không cao, lại quen sống an nhàn
sung sướng như Thiệu Hiên, sau khi bọn họ kết hôn sẽ sống thế nào
đây?
Cô lại nghĩ ngược lại, cùng lắm thì mình chịu khổ cực một chút, nuôi anh là được, mọi chuyện vất vả kia có là gì.
Cô còn đang mải suy nghĩ lung tung, Mạnh Thiệu Hiên đã tắm xong đi ra, anh không sợ lạnh chỉ quấn quanh một chiếc khăn tắm, để lộ quá nửa người
rất phóng khoáng. Tĩnh Tri vừa liếc nhìn qua, thấy trên người anh cơ bắp căng đầy, đường cong cơ thể lưu loát, uốn lượn đến thắt lưng. Anh vừa đi vừa lau mái tóc ướt nhẹp, thân hình
cao lớn cường tráng tuấn tú, da thịt trắng nõn như ngọc, bởi hơi nước
nóng mà trở nên ửng hồng, khiến cô nhìn thấy mà có chút sững sờ. . .
Mạnh Thiệu Hiên vừa ngẩng đầu, thấy bộ dạng cái miệng nhỏ nhắn của cô đang
hé mở, không khỏi cười xấu xa nói : "Bà xã, có phải em bị vẻ đẹp của cơ
thể anh mê hoặc rồi không?"
Mặt Tĩnh Tri đỏ rực lên, tiện
tay cầm chiếc áo ngủ ném qua: "Anh mặc quần áo tử tế vào, nếu không về
phòng của mình đi."
Cô cũng không dám
ngẩng đầu lên, cầm lấy áo ngủ của mình bỏ chạy vào phòng tắm. Mạnh Thiệu Hiên cười hắc hắc, nhưng cũng ngoan ngoãn mặc bộ áo ngủ mùa đông vào
người, xong xuôi anh mới chui vào trong chăn.
Tĩnh Tri ngâm
người ở trong phòng tắm thật lâu để trốn tránh anh. Cô không dám ra
ngoài, suốt năm năm qua cô chưa từng tiếp xúc thân mật cùng với bất kỳ
người đàn ông nào. Hiện giờ phải cùng chung chăn gối trên giường với
anh, cô có cảm giác sợ hãi không nói ra được. Anh đang bắt đầu vào độ
tuổi thời kỳ hoạt động sung mãn nhất của người đàn ông, chẳng may nếu
anh không nhịn được. . .
Sắc mặt Tĩnh Tri đỏ bừng, nóng rực, cô không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cảm thấy nhịp tim cũng đập rối loạn
lên. Đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cô khẽ cắn răng, dứt khoát đứng lên,
lau khô nước đọng trên người, mặc áo ngủ xong xuôi mới đẩy cửa đi ra
ngoài.
Trong phòng ngủ ánh đèn chỉ mờ mờ, mái tóc đen nhánh
của anh tán loạn ở trên gối, phần bả vai để trần trắng noãn, thậm chí so với kia tấm ga giường còn trắng hơn mấy phần, nhưng vẫn không giấu được hương vị đàn ông của anh. Cũng chỉ có anh mới có cái vẻ đẹp được tổng
hoà từ các mặt đối lập nhau như thế...
Nhìn thấy cô ra ngoài, anh cười lên một tiếng rạng rỡ: "Bà xã, mau sấy tóc khô đi rồi tới đây. . ."
Tĩnh Tri ừ một tiếng, bật máy sấy tóc, một lúc sau cô tắt máy, xoay người
lại, thoáng trù trừ, gương mặt lộ rõ thần sắc lúng túng, thế nhưng anh
lại rất thoải mái
nhìn cô, dịch thân thể mình vào bên trong một chút:
"Bà xã, ấm rồi đấy, em mau tới nằm đi."
Sắc mặt Tĩnh Tri đỏ
rực tựa như sắp nhỏ ra máu, cô cúi đầu chậm rãi đi tới trước giường, anh đưa tay cầm lấy tay cô. Bàn tay ấm áp của anh sưởi ấm trái tim đang đập cuồng loạn của cô. Cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trong veo của anh,
đáy lòng không khỏi rung động, cô ngồi xuống giường, bỏ dép ra rồi nằm
vào trong chăn. Anh vươn cánh tay ôm lấy cô, nghiêm túc vòng ở ngang
hông không hề lộn xộn. Anh ghé sát mặt lại gần, cọ cọ từ cổ tới mái tóc
mát lạnh còn hơi ẩm của cô, trái tim cô lại rối loạn lên. . .
"Bà xã, người em thật thơm!" Mũi anh thoáng ngửi ngửi, áp sát thêm chút
nữa, ôm trọn cả người cô vào trong ngực mình: "Em có ấm không ?"
Tĩnh Tri nhắm mắt lại khẽ gật đầu: "Ấm lắm."
"Em có buồn ngủ không Tri Tri?" Đây là lần thứ hai anh được nằm gần cô như
vậy, nhưng tình huống lại khác hẳn, lần trước là cô bị bệnh, hai người
bọn họ cũng ôm nhau ngủ y như thế, còn lần này, bọn họ lại ôm nhau vượt
qua một đêm khá dài.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại bối rối gật đầu. Cô chỉ cảm thấy toàn thân được bao trong một nguồn nhiệt
nóng bỏng như sắp đốt cháy cả bản thân mình. . .
"Anh không ngủ được." Giọng nói của anh có chút run rẩy, không biết là do kích động hay là bởi nguyên nhân nào khác.
Tĩnh Tri nằm trong vòm ngực nóng bỏng của anh cảm thấy hô hấp có chút khó
khăn, cô nhắm mắt lại gật đầu: "Em cũng không ngủ được."
"Chúng ta nói chuyện nhé, có được không?" Bàn tay của anh để thoải mái lên
vòng eo của cô, nhưng cũng không dám cử động, tựa như sợ cô coi thường
mình.
"Được." Cổ họng Tĩnh Tri hơi nghẹn lại khó chịu, giọng nói cũng mang chút khàn khàn. Cô nằm ở trong ngực anh, hơi chuyển động
thân thể một chút, đối mặt với anh.
Bọn họ cách nhau một
khoảng vô cùng gần, cô gần như có thể nhìn thấy rất rõ từng sợi lông mi
của anh. Anh cũng nhìn cô không hề chớp mắt, chỉ có vòng tay đang ôm cô
thấy chặt hơn. Anh hỏi có chút hơi giống trẻ con: "Tri Tri, sao anh lại
nóng thế nhỉ?"
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy khí huyết lập tức dâng trào, cô ngượng ngùng khép hàng mi dày xuống: "Liệu có phải là chăn quá dầy không. . ."
Nơi bụng dưới mềm mại của cô cũng đã cảm
nhận được rất rõ ràng vật nóng bỏng và cứng rắn đang áp sát vào. Tĩnh
Tri xoay người vẻ hơi mất tự nhiên, Mạnh Thiệu Hiên chợt khẽ rên một
tiếng khổ sở, lập tức hung hăng ôm chặt lấy cô, vùi sát mặt vào mái tóc
lành lạnh của cô: "Bà xã, em đừng động đậy, anh khó chịu lắm. . ."