Mạnh Thiệu Hiên chợt
khổ sở khẽ rên một tiếng, lập tức hung hăng ôm chặt lấy cô, vùi sát mặt
vào mái tóc lành lạnh của cô: "Bà xã, em đừng động đậy, anh khó chịu
lắm. . ."
Tĩnh Tri thấy sắc mặt anh đỏ bừng, trên trán vã ra từng giọt mồ hôi hột tròn xoe, không khỏi ngẩn người. Cô giật mình một cái đẩy anh ra, bàn tay mềm mại sờ lên cái trán mướt mồ hôi của anh: "Thiệu Hiên, anh làm sao vậy? Có
khó chịu chỗ nào không?"
Chợt thấy thân thể mềm mại trong
ngực rời đi, Mạnh Thiệu Hiên có cảm giác trống rỗng đến khó chịu, nhưng
lúc thấy vẻ mặt ân cần của Tĩnh Tri thì cố đè lại ham muốn của mình,
tung chăn ra hổn hển nói: "Không sao đâu, bà xã, mới vừa rồi anh chợt đau bụng, hiện tại đã tốt hơn. . ."
"Có phải do ăn đồ gì đó bị hỏng hay không?" Tĩnh Tri nửa tin nửa ngờ, khom
lưng đưa bàn tay nhỏ bé lành lạnh sờ bụng của anh. Mạnh Thiệu Hiên cắn chặt hàm răng, mới không
khiến mình phát ra tiếng rên khó chịu. Tay Tĩnh Tri chạm vào nơi bụng
bằng phẳng cường tráng của anh, nhưng khi nhìn thấy dục vọng của anh
đang ngẩng đầu, trong lòng cô thoáng lay động, cô đã hiểu rốt cuộc vừa
rồi anh bị làm sao, sắc mặt không khỏi đỏ lên, xoay người nằm xuống nhắm chặt mắt lại: "Ngủ thôi, em buồn ngủ rồi."
Mạnh Thiệu Hiên nhạy cảm nhận thấy cô lúng túng và ngượng ngùng, đành phải
bất đắc dĩ cười một cái, cũng nằm xuống theo, cũng chỉ nhẹ nhàng ôm vào
sau lưng cô: "Ừ, bà xã để anh ôm em ngủ."
Tĩnh Tri không dám cử động nữa, mặc kệ cho anh ôm thật chặt, bên tai cô lập tức tràn đầy
hơi thở của anh, trong lòng cô cũng có chút ngưa ngứa... Trong lòng Tĩnh Tri đã vụng trộm nghĩ rằng, nếu như anh không nhịn được, cô sẽ đáp ứng
anh, dù sao, ngày mai bọn họ cũng đã kết hôn rồi...
Cô nín
thở kiên nhẫn đợi, nhưng dần dần nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít
thở vững vàng. Cô cẩn thận xoay người lại, nhưng chỉ thấy anh đang chìm trong giấc ngủ, mi tâm nhíu chặt lại. Tĩnh Tri cảm thấy có chút đau
lòng và chua xót. Cô tựa vào trên cánh tay của anh, trong giấc ngủ anh
tìm được tay cô, nhẹ nhàng cầm lấy, sau đó giấc ngủ sâu hơn. Nhưng Tĩnh
Tri lại không buồn ngủ, cô nhìn vẻ mặt Mạnh Thiệu Hiên đang ngủ say,
chắc hẳn trong lòng anh đã phải uất ức khổ sở một hồi. . .
Em cũng sẽ đối xử với anh thật tốt, em cũng thấy càng ngày càng thích anh, giống như anh đã yêu thích em vậy, chỉ cần anh trước sau vẫn luôn sống
cùng em, trước sau vẫn đối xử tốt với em.
***********************************************
"Thiệu Hiên vẫn không chịu trở lại sao?" Mạnh Thiệu Tiệm rót một ly trà đưa cho Mạnh lão tiên sinh, cẩn thận dò hỏi.
Mạnh Chấn Tông đã gầy đi rất nhiều, thỉnh thoảng lại ho khan, nghe con trai
lớn hỏi, ông chỉ lắc đầu một cái: "Đừng có nhắc tới nó trước ở trước mặt ta, Thiệu Đình và Mạn Quân lúc nào thì lên đường?"
"Đang
thu dọn, dự tính là khoảng ngày kia, Mạn Quân thích Hawai, hai người bọn họ cũng đã bàn bạc dự định tổ chức hôn lễ ở nơi đó." Mạnh Thiệu Tiệm
nói xong, lại nhìn vẻ mặt của Mạnh lão tiên sinh, trầm ngâm một lát rồi
nói tiếp: "Ba ba, ở sứ quán bên kia cũng đã có tin tức rồi, bởi vì thân
phận đặc biệt của nhà họ Thẩm, nên bên nước Mỹ mới kéo dài thêm mấy
ngày, đoán chừng khi Thiệu Đình và Mạn Quân từ Hawai
trở lại, mọi việc
sẽ được hoàn tất."
"Được, chuyện này cứ làm theo anh đi, chủ yếu là phải chuẩn bị cho buổi hôn lễ làm sao được long trọng một chút,
sức khỏe của ta không được tốt, cũng không thể bay tới bay lui, anh cùng với mẹ anh hãy đến giúp đỡ chuẩn bị cho Thiệu Đình một chút, chớ làm
cho Mạn Quân bị uất ức."
"Vâng, ba ba, con biết rồi." Mạnh
Thiệu Tiệm nói xong, quan sát sắc mặt thấy bộ dạng mệt mỏi không chút
hứng thú của cha mình, liền nói rằng: "Ba ba, người lên lầu nghỉ ngơi
một chút đi, con đến công ty."
"Đi đi. . ." Mạnh Chấn Tông
khoát khoát tay, khi Mạnh Thiệu Tiệm vừa mới đi được hai bước, ông lại
mở miệng nói: "Có rảnh rỗi thì đi khuyên nhủ thằng Ba một chút, hãy nói
rằng ba ba đang chờ nó về nhà."
"Cha, em Ba tính khí thế nào ngài cũng biết rõ mà, làm sao nó chịu nghe con khuyên đây? Không bằng
ta chấp nhận cho nó thì hơn. . ."
"Anh vừa nói cái gì vậy,
nói cái thằng hỗn hào đó sao?" Mạnh Chấn Tông lập tức mở mắt ra, ánh mắt ông có chút sắc bén quét qua Mạnh Thiệu Tiệm, thấy bộ dáng của anh ta
vẫn ôn hòa thành khẩn như cũ lại không khỏi lại thở dài: "Anh không hiểu đâu, nếu thật sự Thiệu Hiên cưới con bé nhà họ Phó đó... Vậy thì sau
này nó sẽ phải xử sự với nhà họ Mạnh thế nào đây?"
"Ba
ba, nếu em Ba mà biết được ba lao tâm khổ trí thế này là vì nó, nhất
định em Ba sẽ rất thông cảm." Mạnh Thiệu Tiệm cung cung kính kính đáp
lại.
"Anh đi đi, ta muốn ở đây một mình một chút." Mạnh Chấn Tông không muốn nghe nữa, liền phất tay ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Mạnh Thiệu Tiệm ra khỏi phòng khách, liền thấy ở phía xa Mạnh Thiệu Đình
đang quanh quẩn cạnh dòng suối nhỏ, anh ta chợt nảy ra ý định liền dạo
bước tới đó. Mạnh Thiệu Đình nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Mạnh Thiệu
Tiệm tới đây, cũng không buồn để ý tới, dứt khoát ngồi xuống ở trên ghế
dài, nhắm mắt dưỡng thần.
"Hôm nay thời tiết thật sự không
tồi lắm, tuyết cũng đã tan không ít." Mạnh Thiệu Tiệm đứng lại cách Mạnh Thiệu Đình một khoảng không xa lắm, khẽ nói nói.
"Ô, thật xin lỗi, anh cả cũng rảnh rỗi quá nhỉ?" Mạnh Thiệu Đình cũng không buồn mở mắt ra, nói có chút lười biếng.
"Tôi cũng không giống như chú, hiện tại chú sắp phải kết hôn với Mạn Quân,
chúng ta là người một nhà, không quan tâm đến nhau thì thật không được
công bằng." Mạnh Thiệu Tiệm cười nói, lại tiến về phía trước thêm vài
bước, ân cần hỏi thăm: "Vé máy bay đã chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi." Mạnh Thiệu Đình thực sự không thể không đáp lại, mi tâm cũng nhíu chặt lại, hiển nhiên có chút khó chịu.