Nhận giấy đăng ký kết hôn xong, hai người về nhà, Tống Như Mi nhìn thấy giấy hôn thú của hai người quả nhiên tâm tình rất tốt. Đến buổi tối, bà còn
nói muốn đi ra ngoài ăn một bữa thật ngon, Tĩnh Tri thấy tinh thần của
mẹ cũng không tệ, gương mặt cũng bớt vẻ bệnh tật, nên cũng không ngăn
cản. Ba người tìm một nhà hàng có tiếng thuê phòng riêng ăn một bữa cơm, Tống Như Mi còn cố ý uống một chút rượu, Tĩnh Tri và Thiệu Hiên, hai người lại có vẻ uống hơi nhiều.
Lúc trở về, xe chạy rất chậm, Tống Như Mi ngồi ở phía sau nói chuyện liên miên
cùng với Tĩnh Tri. Mạnh Thiệu Hiên cũng rất vui, vừa lắng tai nghe
chuyện, vừa làm anh tài xế hiền lành. Trở về nhà, Tống Như Mi nói đã mệt nhọc, bảo người giúp việc đẩy bà trở về phòng, lại cười nói tối nay là
đêm tân hôn, bây giờ bà đã già rồi nên sẽ không làm kỳ đà cản mũi nữa, để cho hai vợ chồng son còn tranh thủ tắm táp đi ngủ.
Tĩnh Tri nhìn ánh đèn phòng ngủ của mẹ tắt đi, mới
xoay người đi về phía phòng ngủ của mình, Mạnh Thiệu Hiên đi theo sau
cũng không nói năng gì. Cô cũng không lên tiếng, tối nay là đêm tân hôn
của bọn họ, hơn nữa mẹ nhìn thấy sức khoẻ của mẹ cũng đã khá hơn, lo lắng trong lòng cô cũng đã vợi đi quá nửa.
"Bà xã, em đi tắm trước đi." Mạnh Thiệu Hiên ngồi trên ghế sa lon ở phòng
ngủ, thấy cô vẫn đứng đó cầm quần áo cúi đầu im lặng, biết cô xấu hổ,
tuyệt nhiên không dám nói muốn cùng cô tắm rửa.
Tĩnh Tri vâng một tiếng rồi đi tắm. Hai người tắm xong cũng đã sắp mười giờ.
Lò sưởi trong phòng được bật khá cao, nằm trên giường đắp một chiếc chăn
thật mỏng cũng cảm thấy nóng. Khi Mạnh Thiệu Hiên lên giường, thân thể
Tĩnh Tri thoáng dịch về bên trong một chút, sau đó cô cảm thấy bên cạnh
giường hơi trũng xuống một chút, trái tim Tĩnh Tri lập tức thoáng đập
mạnh hơn. Bàn tay nhỏ bé không khỏi níu chặt lấy ngực chiếc áo ngủ bằng
vải bông mềm mại và thoải mái. Cô cảm thấy lòng bàn tay của mình ở rịn
ra một lớp mồ hôi, sống lưng cũng trở nên cứng ngắc. Khi hơi thở của anh tiến tới gần, hơi nóng phả ra hừng hực, Tĩnh Tri run rẩy nhắm mắt lại,
cho đến khi cánh tay của anh ôm lấy cô, kéo vào trong ngực. . .
"Bà xã, em đừng sợ, anh sẽ chờ em chuẩn bị tốt việc đón nhận anh..." Anh
nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, một cảm xúc êm ái, ngưa ngứa lan truyền
khắp toàn thân cô rất rõ. Trái tim Tĩnh Tri thoáng giật giật, cô gắt gao cắn răng một chút, chợt xoay người lại ôm chặt lấy anh: "Thiệu Hiên,
em, em đã chuẩn bị xong. . ."
Ánh mắt sáng của anh nhìn cô
trong suốt. Anh nhìn thẳng vào mắt cô hồi lâu, ánh sáng của ngọn đèn
trên tường nơi đầu giường mờ mờ nhìn không rõ lắm. Anh nhìn mãi khuôn
mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang ở gần trước mặt mình, cuối cùng không nhịn
được cúi đầu, lưu luyến hôn lên môi của cô. Tĩnh Tri thoáng run rẩy,
chậm rãi bắt đầu đáp lại anh. . .
Nụ hôn dần dần trở thành
nóng bỏng, cánh tay của anh lúc này trở nên mạnh mẽ, gắt gao siết chặt
lấy cô. Lực của anh quá mạnh khiến Tĩnh Tri có cảm giác xương cốt của
mình sắp bị anh bóp vỡ ra mất, không nhịn được liền phát ra một tiếng
rên khàn khàn: "Thiệu Hiên, anh làm em đau . . ."
Hơi thở
của anh ngày càng nặng nề thêm, nhưng anh cũng không chịu buông cô ra.
Nụ hôn của anh dọc một đường xuống phía dưới, lướt qua chiếc cằm xinh
xắn của cô, rơi vào cần cổ mảnh khảnh. Anh muốn tiến thêm một bước,
nhưng lại sợ mình làm thế là khinh thường cô. Anh cố sức đè nén lại ham
muốn của mình, nghĩ phải gấp rút tìm cách phá bỏ tình trạng này. . .
"Thiệu Hiên. . ." Tĩnh Tri khẽ gọi tên của anh, cảm thấy thân thể của anh nóng đến dọa người. Cô cắn răng một cái, nén lại sự ngượng ngùng, đưa tay
cởi đai lưng áo ngủ của anh ra, bàn tay nhỏ bé ấm áp dán lên sống lưng
anh, chậm rãi kéo anh lại gần một chút: "Thiệu Hiên. . ."
Cô khẽ khàng gọi tên anh, hơi thở của cô nóng rực ở bên vành tai khiến anh không sao khống chế nổi lý trí của mình nữa. Tay chân anh luống cuống
cởi áo ngủ của cô, nhưng làm thế nào cũng không cởi ra được, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu nhanh chóng toát ra. Tĩnh Tri thấy anh như vậy, không khỏi thở dài
một tiếng, cô nhẹ nhàng kéo tay anh ra, "Đừng nóng vội, để em..."
Mạnh Thiệu Hiên ôm cô thật chặt, môi chôn ở cổ của
cô mút hôn mạnh mẽ, tựa như muốn nuốt cô vào bên trong bụng mình vậy.
Tĩnh Tri cởi nút áo ngủ ra, động tác ngập ngừng, ngượng ngùng không dám
ngẩng đầu. . .
Tay của anh chậm rãi luồn từ sau lưng áo thâm nhập vào trong, chạm đến nơi da thịt mát lạnh, mềm mại và mịn màng kia, nơi cổ họng anh phát ra một tiếng thở dài trầm đục, bàn tay đặt vào
sống lưng mịn màng của cô cực kỳ thoải mái. Tĩnh Tri bị lòng bàn tay của anh đốt cháy không kiềm chế nổi khẽ rên lên một tiếng. Âm thanh yếu ớt
ấy dường như khích lệ anh, Mạnh Thiệu Hiên lập tức kéo chiếc áo ngủ đang cản trở kia ném ra bên ngoài chăn...
"Á... Thiệu Hiên..."
Tĩnh Tri bị dọa sợ, không kịp phản ứng nữa, lập tức eo mảnh khảnh của cô bị anh nắm lấy vòng kéo vào trong ngực. Chỉ một thoáng, thân thể của
hai người đã dán thật chặc vào nhau, ở chung một chỗ, mềm mại no đủ áp
chặt với thân thể bền chắc của anh. Mạnh Thiệu Hiên có cảm giác cả người mình dường như muốn nổ tung. Anh ôm lấy cô sít sao, thân thể của cô mềm mại giống như một vũng nước tan ra ở trên ngực của anh, tưởng chừng như sắp ép anh đến phát điên lên rồi...
"Bà xã, bà xã. . . Anh muốn... anh rất muốn em. . ."
Anh nói gấp gáp, nhưng vẫn cố gượng chống đỡ hỏi dò ý cô, Tĩnh Tri có cảm
giác mình bị cái ôm kia làm cho nóng quá mức. Cô gần như không thể nhúc
nhích bởi sự nóng bỏng ấy, sự ngượng ngùng từng chút, từng chút một bị
rút đi. Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chậm rãi vòng ra phía sau lưng của anh dần dần lỏng ra, sau đó chậm rãi cởi sạch áo ngủ của anh. . .
Động tác của cô đã khích lệ anh, cuối cùng anh cũng không thể nhẫn nhịn hơn
được nữa. Hai tay anh dạo chơi ở phía sau lưng cô, hồi lâu sau, tựa như
lấy hết dũng khí anh mới chậm rãi di động đến trước ngực Tĩnh Tri. Khi
lòng bàn tay anh chạm vào nơi vừa mềm mại vừa đàn hồi lại cực kỳ đầy đặn kia, thì Tĩnh Tri không chịu nổi nữa liền rên lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, hàm răng nghiến chặt lại. Mạnh Thiệu Hiên cũng cảm thấy toàn thân mình cũng dường như muốn nổ tung, tất cả huyết dịch nóng bỏng như sắp
sôi trào cũng đang liều mạng tìm cách thoát ra, xông lên khiến anh dường như sắp lên đỉnh...
Nơi bụng mềm mại của Tĩnh Tri bị cứng
rắn của anh chống vào có chút hơi đau. Thân thể của cô không chịu được
nữa thoáng hơi nhúc nhích một cái. Sắc mặt Mạnh Thiệu Hiên bỗng biến đổi lớn, bàn tay anh đang nắm nơi mềm mại chợt siết chặt lại. Chợt trong cổ họng anh liền phát ra một tiếng thở dốc trầm đục, tiếp đó anh lập tức
gắt gao ôm lấy Tĩnh Tri, vừa điên cuồng mổ những chiếc hôn loạn xạ ở
trên người cô, vừa vội vã khẽ kêu lên: "Bà xã... Bà xã..."
Anh luôn miệng kêu tên Tĩnh Tri, dồn dập thở dốc, trong phút chốc Tĩnh Tri ý loạn tình mê. Trong nháy mắt cô cảm thấy trên bụng truyền đến một cảm
giác nóng bỏng ươn ướt dính dấp. Đầu óc cô như đang trong giấc mộng, hồi lâu mới phản ứng được, "Thiệu Hiên... Anh..."
"Bà xã, thật
xin lỗi.... Anh, anh lần đầu tiên... không sao nhịn được..." Anh ôm lấy
cô không chịu buông tay, mặt chôn sâu ở bờ vai của cô, có chết cũng
không nhất định chịu ngẩng đầu lên...