Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 140.2


trước sau

Phòng chờ trong sân bay.

Mạn Quân cầm I PHONE lướt mạng, ngón tay với móng tay được sơn rất đẹp, đang say sưa tìm tòi những bài viết về Hawai. Còn Mạnh Thiệu Đình lại không có hứng thú lắm chỉ tựa vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng hứng thú dâng trào, Mạn Quân lại đưa cho anh xem ảnh những bộ lễ phục xinh đẹp hoặc hình ảnh phong cảnh nên thơ. Mạnh Thiệu Đình nhìn mấy lần cũng có chút nhàm chán, lấy cớ muốn hút thuốc lá, đứng dậy đi ra ngoài. . .

Mạn Quân đang chìm ngập trong niềm vui sướng của lễ kết hôn sắp tới nên không mảy may cảm thấy sự khác thường của anh.

Mạnh Thiệu Đình đi thẳng đến khu hút thuốc lá trong sân bay, mới thở phào một hơi thật dài đầy nhẹ nhõm. dღđ。l。qღđ Khuỷu tay anh chống trên cửa sổ, châm một điếu thuốc, hít vài hơi, cảm thấy những phiền muộn tích tụ nơi đáy lòng chẳng những không thấy vơi bớt, ngược lại càng thấy nặng nề hơn. Giấy đăng ký kết hôn cũng chưa có, hôn lễ cũng vẫn chưa được cử hành, bây giờ cũng chưa tới giờ máy bay cất cánh, nếu như lúc này anh cũng bắt chước như anh Cả năm đó, bỏ trốn đi, vậy thì. . .dღđ☆L☆qღđ

Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, tâm tư không khỏi lay động một cái. Anh quay đầu lại, nhìn thấy ở đằng xa, Mạn Quân đang ngồi ở đó cắt hình, lại thoáng mềm lòng. Anh biết Mạn Quân từ nhỏ, từ hồi còn bé cô đã ngốc nghếch, thích khóc như quỷ, trưởng thành tính tình vẫn cứ đơn thuần như thế. Nếu như hiện giờ anh biến mất, chắc chắn Mạn Quân sẽ không thể nào chịu nổi, theo tính cách của cô, nói không chừng sẽ cô còn làm việc gì đó ngu ngốc. . .

Quên đi, đã đi tới bước này, anh cũng chỉ có thể nhắm mắt đi tiếp.

Mạnh phu nhân đã đến Hawai từ một ngày trước để sắp xếp chuyện hôn lễ, người nhà họ Thẩm cũng đã lục tục kéo đến, hiện tại anh đã bị bức đến đỉnh núi rồi. Nếu như anh lâm trận bỏ chạy, chắc chắn sau này tiếng xấu sẽ đeo trên lưng anh thật sự hơi quá lớn. Huống chi, lúc này Mạn Quân lại là một ứng cử viên tốt để làm vợ, anh không thể bỏ rơi cô được.

Nghe thấy tiếng loa truyền thanh thông báo, lập tức đã thấy Mạn Quân nhìn chung quanh tìm kiếm anh, Mạnh Thiệu Đình dụi tàn thuốc, xoay người đi tới về phía hướng Mạn Quân. Cô nhìn thấy anh ngay. Ở giữa đám đông, chỉ liếc mắt một cái là cô có thể lập tức nhìn thấy được bóng dáng của anh. Ngay lúc đó, cô liền cười cười, vẫy cánh tay như trẻ con, Mạnh Thiệu Đình cũng thoáng miễn cưỡng nở nụ cười, đi tới trước mặt cô, nói: "Đi thôi Mạn Quân."

Anh cầm giúp cho cô chiếc túi xách, sau đó cùng nhau đi về phía cửa kiểm tra an ninh.

Mạn Quân nhìn trộm anh, giữa mi tâm dường như có chút buồn bã không sao giấu nổi. Mà từ sau khi xác định ngày cưới, bộ dạng anh vẫn như ngày trước, không hề biểu lộ ra sự vui vẻ nên có, Mạn Quân có chút không kiềm chế nổi, nhẹ nhàng hỏi thăm: "Thiệu Đình, anh không vui sao?"

"Không có gì." Mạnh Thiệu Đình cầm tay cô: "Em đừng nghĩ bậy."

"Có phải là... vì ba và mẹ của em thúc giục chúng ta kết hôn, nên trong lòng anh không vui phải không?"

Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, ôn tồn nói: "Chẳng phải là anh đã
đồng ý cử hành hôn lễ cùng với em đó sao, em cũng không cần phải nghĩ những điều không đâu."

Mạn Quân ngẩn ra, ngữ điệu trong câu nói của anh dường như có chút gì đó rất khó chịu, khiến hốc mắt cô hơi gợn lên từng trận từng trận đau xót, thiếu chút nữa cô đã không kiềm chế nổi để rơi lệ, nhưng cô vẫn cố sức nhịn lại, anh đã nhân nhượng cô như vậy, cô còn cầu mong cái gì xa xôi nữa đây?

Lên máy bay, Mạnh Thiệu Đình yêu cầu rượu đỏ và tờ báo rồi không nói thêm gì nữa. Mạn Quân ngồi một mình thấy không thú vị, muốn cùng anh trò chuyện, nhưng lại sợ chọc tức anh nên đành ngồi một mình ở chỗ đó, ruột gan ngổn ngang trăm mối. Cô suy nghĩ một chút về thái độ của anh, lại nhớ đến những sự dịu dàng mà anh thỉnh thoảng để lộ ra, suy nghĩ về sự bạc tình của anh một chút, lại nhớ đến sự quan tâm chu đáo của anh đối với cô. Suy nghĩ một chút về sự mất khống chế của anh đối với Phó Tĩnh Tri, lại nghĩ tới buổi hôn lễ sắp bắt đầu... Cứ thoáng vui, thoáng buồn như thế, cuối cùng dần dần cô đã ngủ thiếp đi, thân thể nho nhỏ của cô co tròn lại ở chỗ ngồi. Mạnh Thiệu Đình vẫn đang chăm chú xem báo, hồi lâu sau, anh mới chú ý tới Mạn Quân đã ngủ, liền gọi nữ tiếp viên hàng không mang tới chiếc thảm mỏng để đắp cho cô. Mạnh Thiệu Đình buông tờ báo trong tay xuống, bên ngoài cửa sổ máy bay, mây chậm rãi cuộn vào nhau, phong cảnh kiều diễm vô cùng, thế nhưng sự cô đơn trong anh lại lại từng hồi từng hồi ập đến.

Nếu như mới vừa rồi, anh không lên máy bay chắc là sẽ tốt hơn...

Hiện giờ còn muốn đổi ý, quả thực là chuyện không thể... Anh cũng không thể ở trên máy bay mà gây ra một cuộc biến động lớn được, không thể để mình mất tích lần nữa, cũng không thể cầu nguyện xuất hiện người ngoài hành tinh đến bắt anh đi được. Anh chỉ có thể từng bước từng bước đi trên con đường mà mình đã lựa chọn, ngoan ngoãn kết hôn với Mạn Quân, sau đó cả đời sẽ trôi qua cuộc sống không gợn sóng không sợ hãi như vậy.

Đã từng vạn phần khinh bỉ coi thường, hiện tại cô lại trở thành hình ảnh đám mây xinh đẹp... Đã từng vội vã muốn buông tay với cô, nhưng hiện tại lại có chút thương nhớ mãi không thôi. Con người đúng là một loại động vật có rất nhiều mâu thuẫn, hay là vì do một nguyên nhân duy nhất, người ấy chính là cô?

Anh chỉ biết mình lòng có chút rối loạn, mà chuyện này đối với anh, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện