Tĩnh Tri thấy bộ dạng khó chịu của anh, cuối cùng không đành lòng, cô
nhẹ nhàng ngửa đầu, hôn lên cằm anh, đầu lưỡi mềm mại đáng yêu liếm láp
qua lại. Mạnh Thiệu Hiên không nhịn được hừ nhẹ lên một
tiếng, "Bà xã, em hãy mau giúp anh đi, anh sắp
phát điên rồi. . ."
Bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Tri dời xuống
phía dưới tìm dục vọng của anh. Từ cổ họng của Mạnh Thiệu Hiên rên lên
một tiếng, giọng nói cũng run lên: "Bà xã..."
Trong óc của
anh chỉ thấy ánh sáng trắng cứ từng luồng từng luồng lóe lên, cả người
anh như muốn bay lên... Lúc này anh cảm thấy vật
của mình đang được nơi vui chơi kia bóp chặt lại, cảm giác ấy sao tuyệt
vời như thế... dường như anh đang bị chìm đắm vào trong đó vậy. Anh
không thể suy nghĩ, mà cũng không sao suy nghĩ nổi, chỉ có động tác vẫn
cứ tuân theo bản năng ham muốn của mình. Tiếng nước chảy ào ào đã che
dấu âm thanh kiều diễm làm cho người ta phải ngượng ngùng kia. . .
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều rã rời trước sự lắc lư điên
cuồng. Cô chôn mặt ở bờ vai của anh, hàm răng
cắn chặt lại, nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Anh có chút thô
lỗ, có chút liều mạng muốn cô, nhưng lại mang cho cô sự vui sướng vô
tận. Rốt cuộc sau cùng, cô cũng không nhịn được liền gắt gao cắn vào bờ
vai của anh, toàn thân Tĩnh Tri cũng đang run rẩy, cô run run gọi tên
của anh: "Thiệu Hiên. . ."
"Bà xã, bà xã. . ." Mạnh Thiệu
Hiên luôn miệng không ngừng gọi cô, hai cánh tay gần như muốn siết cô
vào trong xương thịt của mình. Anh há miệng to ra để thở. Khi lên đến
đỉnh điểm anh vẫn không quên tìm đến môi của cô lưu luyến khẽ hôn, vỗ về từng tiếng: "Bà xã, anh có làm em đau hay không. . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ."
Tĩnh Tri đã sớm mệt mỏi, ngay cả sức lực để
nói chuyện cũng không có. Cô nằm ở trong ngực của anh, ngay tiếp đó cả
người cô đến xương cũng mềm nhũn ra, chỉ đành nhắm mắt lại nhẹ nhàng lắc đầu. . .
Mạnh Thiệu Hiên ôm lấy cô nghỉ ngơi một chút, sau
đó mới tắm rửa sạch sẽ cho cả hai người. Anh cầm khăn tắm lớn lau khô
rồi ôm cô trở về phòng ngủ. . .
Tĩnh Tri chui vào trong chăn ấm áp, liền bị Mạnh Thiệu Hiên ôm vào trong ngực. Cô mệt mỏi tìm được
một tư thế dễ chịu nằm ở trong ngực anh ánh mắt mệt mỏi cũng không sao
mở ra được, chỉ chốc lát sau liền nặng nề ngủ thiếp đi...
Mạnh Thiệu Hiên lại không sao ngủ được, anh vừa ôm cô một cái đã không sao
khống chế nổi, vừa đụng đến cô đã không khỏi muốn cô. Cô ở trong ngực
anh ngủ yên ổn, bộ dạng trầm tĩnh dịu dàng làm cho anh thấy lòng vui
sướng, tựa như cả đời mong muốn luôn được ôm nhau như vậy!
Một đêm này, Tĩnh Tri mộng ngọt không ngừng, nhưng lại làm cho người ở bên
gối của mình khổ sở. Cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới uể oải mở mắt, nhưng không ngờ vừa mới mi mắt vừa nâng lên đã thấy một gương mặt
tuấn
tú phóng đại trước mặt mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô không hề chớp mắt...
Trong đầu Tĩnh Tri trống rỗng hồi lâu mới nhớ ra buổi tối hôm qua bọn họ đã. . .
Bất giác gương mặt như đóa Phù Dung mới nở kia vụt đỏ bừng thẹn thùng, cô che mặt chui trở lại trong chăn.
"Bà xã, chào buổi sáng." Mạnh Thiệu Hiên ôm lấy cô, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên trán cô: "Bà xã, em có mệt hay không?"
Tĩnh Tri núp ở trong ngực anh nhẹ nhàng gật đầu: "Trên người đau..."
"Đau ở đâu?" Mạnh Thiệu Hiên ân cần khẽ hỏi, nhưng vẫn không sao khống chế
nổi cứ hôn cô, Tĩnh Tri vội vàng né tránh: "Em vẫn chưa đánh răng đâu,
không muốn hôn. . ."
"Miệng em không hôi, hơn nữa, anh cũng
chưa đánh răng, anh không chê em. . ." Anh cười xấu xa, ôm chặt cô vui
tươi hớn hở, cắn vào vành tai trơn mịn trong suốt của cô, nhẹ nhàng liếm láp: "Bà xã, anh vẫn muốn. . ."
Tĩnh Tri quýnh lên: "Không được đâu, đang ban ngày. . ."
"Ai nói chỉ buổi tối thì mới có thể chứ?" Mạnh Thiệu Hiên ghé sát vào cô vẻ rất vô lại bì lại, cẩn thận quan sát gương mặt của cô.Quả nhiên nơi hốc mắt cô có chút bị quầng thâm, bất đắc dĩ đành phải thở dài: "Vậy thì
chúng ta để tối hôm nay vậy. . ."
Tĩnh Tri bĩu môi, chọc chọc anh: "Anh cũng biết điều đấy nhỉ!."
"Anh vừa mới được nếm hương vị tuyệt vời như vậy... Lại nói, ai bảo người ấy lại là em cơ chứ, anh cứ gặp em là lại muốn hôn em, ôm em lại muốn
em..." Mạnh Thiệu Hiên lại hung hăng ôm Tĩnh Tri một chút, đột nhiên
ngồi dậy: "Không được, anh phải rời giường, nếu không rất khó chịu..."
Tĩnh Tri biết yêu thương mình, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy được an
ủi, vui sướng. Cô nằm lại chốc lát mới rời giường, hai người rửa mặt
xong, đi ra ngoài phòng khách, thấy Tống Như Mi đã dậy thật sớm, ngồi ở
trước bàn ăn.
Sắc mặt Tĩnh Tri nóng bừng, tối hôm qua ầm ĩ
gây tiếng động lớn như vậy, cũng không biết mẹ có nghe thấy hay không.
Cô nhìn trộm Tống Như Mi chỉ thấy bà mỉm cười nhìn hai người bọn họ, mới thoáng yên lòng. . .
Ăn bữa sáng xong, Tống Như Mi chợt nói muốn đi thăm mộ của Phó Chính Tắc. Tĩnh Tri có chút ngạc nhiên, những
năm gần đây, mẹ không chịu đi thăm mộ ba ba, cô cũng không biết là
nguyên nhân gì. Mấy lần Tĩnh Tri muốn mẹ đi thăm ba ba một chút, nhưng
bà đều cự tuyệt. Lần này, tại sao bà lại chủ động yêu cầu muốn đi thăm
mộ?