Thu xếp một lúc rồi ra cửa. Mạnh Thiệu Hiên lái xe đưa bọn họ đến nghĩa
trang, anh dẫn đầu đi đến trước mộ của Phó Chính Tắc quỳ xuống. Người
trong ảnh trên bia mộ nho nhã và đôn hậu, mỉm cười hiền lành nhìn anh.
Thiệu Hiên vừa nhìn thấy ông đã cảm thấy thân thiết, trong lòng chua
xót, anh lau tấm hình trên bia mộ sạch sẽ, sau đó mới cúi đầu khấn vái: "Ba ba, mặc dù con chưa từng được gặp người, người cũng chưa từng gặp con, nhưng bây giờ, con đã thành con của người,
người cũng đã trở thành ba ba của con. Xin cám ơn ba ba, cám ơn người đã nuôi dưỡng Tĩnh Tri tốt như vậy, cám ơn người đã cho cô ấy cuộc sống,
để cho con được gặp gỡ cô ấy. Chúng con đã kết hôn, sau này, cả đời
chúng con đều sẽ ở chung một chỗ, không bao giờ rời nhau. Ba ba, ở dưới
đất ngài hãy an giấc nhé!."
Anh nói xong, trang trọng dập đầu lạy ba cái, lúc này mới đứng lên.
Sắc mặt Tống Như Mi có chút xám tro, bà lặng người nhìn bia mộ, người trong hình kia đã bao nhiêu năm rồi bà chưa được gặp? Mà
hôm nay người đã vĩnh viễn cách xa, cho dù ở trong mộng bà cũng chưa
từng nhìn thấy dung nhan của ông. Bao nhiêu năm qua, bà thương ông hận
ông, nhưng giờ phút này gặp lại, bà chợt nhận ra tất cả mọi yêu hận ân
oán, cũng chỉ là nhất thời, tất cả buồn đau chua ngọt, cũng chỉ như mây
tụ rồi mây tan trong cuộc đời mà thôi. .
Rốt cuộc bà cũng phải buông xuôi, ở trước sự sống chết mới biết yêu hận chỉ là thứ yếu, trước lúc vĩnh biệt mới hiểu được gần nhau quý giá
đến nhường nào.
Bà di chuyển xe lăn tới trước: "Tĩnh Tri, Thiệu Hiên, để mẹ được ở một mình với cha con một lát."
Tĩnh Tri liếc nhìn bà một cái, có chút lo lắng, Mạnh Thiệu Hiên cũng kéo tay cô rời đi, hai người dắt tay tránh ra xa, nhưng vẫn còn có thể nhìn
thấy bóng lưng se lạnh của Tống Như Mi.
Hốc mắt Tĩnh Tri đỏ ửng, cô nằm ở trong ngực Mạnh Thiệu Hiên khẽ thì thầm: "Nếu như ba ba còn sống thì tốt biết bao?"
"Không cần phải buồn đâu bà xã, còn có anh ở bên cạnh em đây." Mạnh Thiệu Hiên ôm cô thật chặt, không biết qua bao lâu, mới phát giác ở phía mộ có
chút khác thường. Tĩnh Tri và Thiệu Hiên hốt hoảng chạy lại, nhìn thấy
Tống Như Mi đã nửa mê nửa tỉnh. Tĩnh Tri sợ hãi, nước mắt rơi như mưa,
tay nắm chặt bàn tay khô gầy của mẹ ra sức lay lay: "Mẹ, mẹ, con là Tĩnh Tri đây, mẹ tỉnh lại đi. . ."
"Tĩnh Tri?" Tống Như Mi mở
mắt ra đầy mơ màng, thật lâu sau, mới chậm rãi vuốt ve mái tóc con gái:
"Mẹ đã nhìn thấy Chính Tắc, Tri Tri, ba ba con đã tới đón mẹ rồi, tới
đón mẹ cùng nhau rời khỏi nơi này. . ."
"Mẹ. . ."
Trong lòng Tĩnh Tri cảm thấy bất an, chỉ biết lắc đầu hốt hoảng, nước mắt rơi như mưa. . .
"Khi mẹ chết, không cần phải nghi lễ, cũng không cần phải có quan tài, hãy
hỏa táng mẹ thành tro, mang tro đó rắc vào trước mộ ba ba con. Khi sống, chúng ta không thể ở chung một chỗ, lúc chết, mẹ rất muốn được gần ông
ấy. . ."
Bà rất vất vả mới nói xong, liền bắt đầu há miệng
to để thở. Tĩnh Tri khóc không thành tiếng. Mạnh
Thiệu Hiên vẫn còn tỉnh táo, nén lại nỗi đau xót trong lòng, đáp lại: "Mẹ, mẹ hãy yên tâm, con
và Tĩnh Tri sẽ làm theo lời mẹ nói."
Tống Như Mi cố hết sức
mở mắt ra, ánh mắt tán loạn rơi vào trên mặt Mạnh Thiệu Hiên: "Đứa bé
ngoan, con phải đối xử với Tĩnh Tri cho tốt nhé, đừng làm tổn thương
nó."
Không nhịn nổi nữa, Mạnh Thiệu Hiên rơi lệ, ra sức gật đầu: "Mẹ, mẹ hãy yên tâm."
"Mẹ phải đi rồi..." Tống Như Mi lại liếc mắt nhìn lưu luyến không rời dung
nhan của người trên bia mộ, phảng phất như lúc sinh thời, ông đã nhiều
lần gọi tên của bà: “A Mi, A Mi, tất cả hoa ở trong Tĩnh Viên chúng ta
đã nở rồi, em tới xem này. . .
Khóe môi của bà nở nụ cười,
ánh mắt hài lòng, nhìn con gái con rể một lần cuối cùng: "Mẹ vẫn chưa
được nhìn thấy hôn lễ của các con. . ."
Bàn tay Tĩnh Tri đang cầm chợt nặng nề buông thõng xuống, Tống Như Mi chậm rãi khép lại mi mắt. . .
Gió thổi qua, phát ra tiếng kêu u u, Tĩnh Tri mờ mịt đứng lên, rồi lại nặng nề quỳ xuống, "Mẹ. . ."
Cô cúi đầu, khàn giọng kêu lên, nước mắt rơi lã chã.
Tống Như Mi, cô gái rượu trong nhà, cả đời chưa có chồng nhưng lại sinh được một cô con gái, bị bệnh qua đời, hưởng thọ bốn mươi tám tuổi. Sau khi
chết được chôn ở khu nghĩa trang Tây Giao bên cạnh mộ của Phó Chính Tắc, trên tấm bia chỉ có lưa thưa vài chữ: Mộ vợ yêu của Phó Chính Tắc.
Đến lúc chết, bà mới đạt được ước muốn.
Cuộc đời này, từng có yêu hận, nhưng sự say đắm thì không hề thay đổi. Cõi
đời này, lại có bao nhiêu cô gái si tình trọn cả đời mình cũng vẫn cứ u
mê không tỉnh ngộ, cả đời các cô đều chịu đau khổ. Lỗi không phải là do
trái tim của mình, cũng không phải là người đàn ông kia không yêu, cả
đời các cô phải chịu đau khổ cũng chỉ vì một chữ tình.
Sau khi mai táng Tống Như Mi được một tuần, Tĩnh Tri của nhà họ Phó và Tam
công tử của Mạnh thị cử hành hôn lễ, vì muốn an ủi vong linh trên trời
của người mẹ đã mất. Khách mời tham dự cũng chỉ có vài người.
Tĩnh Tri ngồi ngay ngắn ở trong phòng nghỉ ngơi của cô dâu ở trên lầu. Cô
nhìn mình trong gương, một bộ áo cưới đơn giản, tóc búi chỉnh tề ở sau
ót, chiếc khăn sa đội đầu thật dài phất phơ, lúc che kín rồi lúc lại hé
ra gương mặt như đóa Phù Dung. Tiếng động lớn ồn ào ở dưới lầu tựa
như không nghe thấy, rồi lại tựa như rất gần. Cô cứ như vậy nhìn lại
mình, cuối cùng, một lần nữa cô lại lấy chồng.
Hi vọng lần
này, cô có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ thật dài thật lâu với người
mình thích, đạt được ước muốn, mong cõi lòng được an ổn.