Sắc mặt của An Thành
thoáng biến đổi, trố mắt nhìn anh: "Nhị thiếu, ngài và Phó tiểu thư, bây giờ cũng đã ly hôn được năm năm rồi. . ."
"Đúng vậy, dĩ
nhiên là tôi biết là mình đã ly hôn cô ấy năm năm rồi, nhưng cậu biết
không, có lúc nửa đêm tôi nằm mơ thấy cô ấy, tôi
ngẩn ngơ bởi ảo giác ấy, thật sự giống hệt như hồi chúng tôi còn chưa ly hôn, cô ấy vẫn đang ngồi ở thư phòng sát vách..."
"Nhị
thiếu..." An Thành không biết nói cái gì cho phải, lại thấy anh hơi
khoát khoát tay: "Tôi sẽ không mở điện thoại di động, nếu như bên kia
gọi điện thoại tới, nhất loạt đều phải nói tránh đi không biết tôi ở
đâu."d
Anh xoay người đi về phía phòng
bệnh. An Thành ngẩn ngơ nhìn theo, cuống cuồng gọi với theo anh: "Thiếu
gia, cho dù ngài có thích Phó tiểu thư đi chăng nữa, cũng không nên nhất thời vội vã bỏ lửng mọi việc giữa chừng thế này. . ."
Bước
chân Mạnh Thiệu Đình thoáng dừng lại một chút, chợt anh xoay người quay
lại nhìn An Thành thoáng nở nụ cười vẻ bướng bỉnh: "Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn hiếu thuận một cách ngu ngốc, lần này, tôi cũng muốn thử mùi
vị đại nghịch bất đạo một chút. An Thành, cũng
không phải vì tôi rất yêu thích cô ấy, cái tôi muốn chính là để cho
người khác hiểu được rằng, Mạnh Thiệu Đình tôi đây, không phải là người
suốt cả đời đều phải chịu để cho người khác thao túng. Lần này, tôi mạn phép không muốn kết hôn."
Anh nói xong, ánh mắt nhìn tràn
ngập vẻ thoả mãn, cười một tiếng nhàn nhạt, quay người lại bỏ đi để lại
câu nói đầy lạnh nhạt: "Cậu trở về đi, hiện giờ cũng muộn rồi, tôi phải
quay lại trông chừng cô ấy!"
"Nhị thiếu!" An Thành vừa nghe
lời này lập tức liền nóng mắt. Anh ta đuổi theo mấy bước, vượt qua một
chút đứng chặn lại ở trước người anh: "Tôi biết ngài không muốn kết hôn
với Thẩm tiểu thư, nhưng mà nhị thiếu gia, xin ngài hãy nghĩ lại, nếu
như chọc giận lão gia, ngài làm sao có thế bảo vệ toàn vẹn cho Phó tiểu
thư đây?"
"An Thành, chẳng lẽ tại trong mắt người đời tôi
chính là một công tử con nhà giàu không hề có năng lực, chỉ biết dựa
vào sự che chở giúp đỡ của gia đình hay sao?" Mạnh Thiệu Đình cười yếu
ớt, anh nói lời này không phải là không có lý. Con cái nhà giàu giống
như bọn họ bây giờ, có mấy người nổi danh mà không muốn nắm giữ tài sản
riêng của mình chứ? Ngay cả Thiệu Hiên ở nhà họ Mạnh, bởi vì không chịu
nổi sự đối đãi chèn ép khiến đến cả tư cách tiến vào Hội Đồng Quản Trị
cũng không có, cũng có thể tự lập môn hộ ở bên ngoài. Anh đây đường
đường là một người nối nghiệp Mạnh thị tương lai, thật sự chẳng lẽ nếu
như phải rời xa nhà họ Mạnh sẽ bị chết đói hay sao?
"An
Thành không dám." Nghe anh chậm rãi nói chuyện như vậy, mặc dù ngữ điệu
không nghe thấy có chút tức giận, nhưng An Thành hiểu rõ, anh càng hời
hợt như vậy, càng chứng tỏ anh đang rất tức giận.
"An Thành
biết năng lực của ngài, nhưng mà Nhị thiếu, cả một khối thịt béo to như
thế mà bây giờ trơ mắt chắp tay nhường lại cho người ta, An Thành không
cam lòng."
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu trầm ngâm. Anh hiểu được ý tứ của An Thành. Mặc dù ngoài mặt quan hệ của anh và anh
cả không tệ,
nhưng trong lòng Mạnh Thiệu Đình lại hiểu rõ như nhìn vào tấm kính trong suốt vậy. Người anh cả Mạnh Thiệu Tiệm này bụng dạ cực kỳ thâm hiểm,
mưu tính không hề nhỏ, không phải là dạng hiền lành gì.
Nhưng Mạnh Thiệu Đình là một người đàn ông từ trước đến nay luôn vô cùng kiêu ngạo, vốn dĩ trong suy nghĩ anh đã rất không cam lòng đối với chuyện
phải dựa dẫm vào phụ nữ, nhất là nhờ thế lực của nhà mẹ đẻ của vợ mình
tham gia vào mới có can đảm chiến thắng được anh cả của mình. Chi bằng
anh sẽ mượn cơ hội lần này, để xem ai chết dưới tay ai, không tới phút
cuối cùng làm sao biết được?
"Một khối thịt béo to như vậy
quả thật làm cho người ta thấy rất đáng tiếc, nhưng có thể nuốt xuống
được hay không, vẫn phải nhìn xem anh ta có bản lĩnh này hay không đã.
Hai anh em chúng tôi đã diễn trò nhiều năm như vậy, bây giờ cũng là thời điểm đánh cược tốt nhất. An Thành, cậu cứ thoải mái trở về đi thôi, ở
Hawai đã có Bắc Thành lo liệu, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Bây
giờ đưa khách đi cũng không được, để cho Dĩ Kiệt ra mặt cũng sẽ không
sao, trước hết hãy đuổi truyền thông đi đã. Về phía nhà họ Thẩm tự tôi
sẽ trấn an họ, còn Mạn Quân tôi cũng là sẽ giải thích cho cô ấy được
thôi, cậu cứ đi về trước đi! Mấy ngày tới đừng để cho ai tới quấy rầy
tôi, cũng đừng có tiết lộ bất cứ tin tức gì của tôi và cô ấy."
An Thành thấy lòng anh đã quyết, bộ dạng kiểu trong lòng đã có dự liệu
trước, mặc dù trong bụng vẫn không cam lòng, nhưng cũng không dám ỷ vào
sự tin cậy của anh tiếp tục ở lại, không chịu tuân theo ý nguyện của
anh, đáp lại một tiếng rồi xoay người rời đi.
Mạnh Thiệu
Đình thấy cậu ta dần dần đi xa, hai hàng lông mày mới hơi nhíu lại.
Đương nhiên anh biết hậu quả của việc làm này, nhưng hiện tại chuyện này anh cũng không rảnh để bận tâm quá nhiều. Anh cả muốn tranh muốn giành, cứ để cho anh ấy làm, chỉ cần anh cả không đuổi tận giết tuyệt, anh
thân làm em trai có nhường anh mình một chút, cũng sẽ không gây chuyện
gì khó xử. Dù sao tài sản của nhà họ Mạnh lại vẫn rơi vào trong tay
người nhà họ Mạnh, chỉ cần không phải đó là Thiệu Hiên, quả thật anh
cũng không để ý.
Suy nghĩ đến đây, rốt cuộc trên gương mặt
luôn luôn lạnh nhạt dần dần nổi lên ý cười ấm áp như ngọc. Anh chậm rãi
xoay người, đi về hướng phòng bệnh của Tĩnh Tri.